Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 51 : Khởi hành đi xa, tiểu nhân theo sát
Ngày đăng: 00:48 19/04/20
Đêm đó mọi người khởi hành.
Bạch Xá chuẩn bị một chiếc xe ngựa thoải mái ở cửa sau phòng hương để
đón Thạch Mai và Diệp Son, một đệ tử Quỷ Đao Môn đánh xe, quanh co lòng
vòng tìm đường nhỏ ra khỏi thành, đi về phía nam.
Thạch Mai và Diệp Son ngồi trong xe ngựa.
Diệp Son còn đang vì chuyện của Tần Điệp mà không vui, Thạch Mai khuyên nhủ nàng, “Tiểu Diệp à, Tần Điệp có gây mất lòng nhưng hẳn là không có ý xấu, ngươi đừng giận hắn.”
Diệp Son gật đầu, lúc này sắc trời đã tối, hai người nằm xuống nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau Thạch Mai nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động
lớn, giống như đang đi vào phố xá náo nhiệt, lại nằm mềm nhũn trên đệm,
cảm giác rất kỳ diệu.
“Ò.” Thạch Mai ngáp một cái rồi ngồi dậy, thấy Diệp Son đang vén rèm nhìn ra ngoài.
“Ngươi tỉnh rồi à? Chúng ta vào đến chợ, hình như ở ngoài kinh thành đó.” Diệp Son cười nói.
Thạch Mai nhìn bên ngoài, sắc trời đã sáng rồi, cảm thấy xương sống
thắt lưng đều đau buốt, đột nhiên nghĩ đến Bạch Xá tối hôm kia không
được ngủ ngon, tối hôm qua lại cưỡi ngựa chạy cả đêm, nhất định mệt muốn chết rồi, không bằng cùng Diệp Son đi ra ngoài cưỡi ngựa một lát, hoặc
là tìm một phòng trọ nghĩ chân, để Bạch Xá nghỉ một đêm đi.
Nghĩ đến đây, Thạch Mai vén mành xe lên.
Diệp Son cũng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phía trước có hai con ngựa đi song song, một con màu trắng Bạch Xá cưỡi, một con màu đỏ như lửa… Đúng là Kỳ Lân Lửa của Diệp Son, lần này nàng cố ý mang theo để tránh bị Tần Điệp trộm đi … Mà không ngờ kẻ ngồi trên ngựa lại chính là Tần Điệp.
“A…” Diệp Son hít khí, Thạch Mai nhanh chóng ngăn lại, “Tiểu Diệp, nhẫn nại nhẫn nại, hít vào hít vào!”
Diệp Son làm gì nhịn được nữa, hét toáng lên, “Tần Điệp!”
Tần Điệp đang ngồi trên ngựa nói chuyện phiếm với Bạch Xá, ngoáy lỗ
tai, “Ôi chao, ngươi có nghe thấy âm thanh thủng màng nhĩ của nha đầu
kia không, khẳng định là ta bị nàng ám rồi.”
“Ngươi nói cái gì?!” Diệp Son nghe thấy liền chửi ầm lên.
Tần Điệp nghe thấy không đúng, ảo giác gì mà chân thật thế, nhìn lại, “Nha đầu chết tiệt?!”
“Ngươi mới là nha đầu chết tiệt, ngươi cút xuống ngay cho bà!” Diệp Son nhanh chóng nhảy ra ngoài, “Ai cho ngươi cưỡi Kỳ Lân Lửa của ta? Cút!”
Tần Điệp trừng Bạch Xá, “Sao ngươi không nói nàng cũng đi?”
Bạch Xá vô tội, “Ta cũng đâu có nói nàng không đến.”
“Ngươi… Ta cứ tưởng chỉ có hai người các ngươi.”
Bạch Xá cười, “Nếu chỉ có hai người chúng ta thì ta còn mang ngươi đi sao?!”
“Ồ…” Tần Điệp sửng sốt, sờ cằm, “Ra thế.”
Diệp Son đứng cạnh xe ngựa chỉ vào Tần Điệp, “Ngươi cút xuống, ngựa là của ta ta không cho ngươi cưỡi!”
“Vậy à?” Thạch Mai hiểu ra.
“Hướng
Nam.” Bạch Xá chỉ vào đường đi phía trước, “Chúng ta không cần chạy,
chậm cũng được.” Nói xong liền kéo Thạch Mai vào trong xe ngựa.
Tần Điệp hâm mộ nhìn Bạch Xá và Thạch Mai trong xe vừa nói vừa cười,
thở dài, đúng vậy, hai người này không cần vội, một đường du sơn ngoạn
thủy cũng thấy thoả mãn, chẳng bù cho con cọp mẹ hùng hổ hùng hục kia.
Càng nghĩ càng uể oải, Tần Điệp ngẩng đầu đi qua… Diệp Son cưỡi Kỳ Lân
Lửa hóng gió phía trước quay đầu nhìn hắn, “Chậm như rùa thế, có đi
không?”
Tần Điệp nhăn mày, hồng y ngựa đỏ đúng là giai nhân, chẳng qua hơi xấu tính một tí.
Nghĩ xong liền phi ngựa vọt lên, đi song song với Diệp Son, dẫn đầu xe
ngựa, di chuyển về quan đạo phía Nam, thẳng tiến tới Kiềm Trung.
Một đường coi như bình an chẳng xảy ra chuyện gì, đảo mắt đã hơn nửa tháng trôi qua, đường đến Kiềm Trung cũng chẳng còn xa.
Hôm nay xe ngựa đến vùng Thần Châu, trời đã tối, mọi người liền chọn một quán trọ đặt chân.
Vừa mới đi vào, Thạch Mai đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, mùi hương này đặc biệt tươi mát thanh nhã, không nồng như đàn hương, liền quay sang hỏi
tiểu nhị, “Tiểu nhị, đây là mùi gì thế?”
“Ồ, mấy vị không phải người địa phương đúng không?” Tiểu nhị cười nói, “Đây là ‘hương kỳ dị’.”
“‘Hương kỳ dị’?” Diệp Son không rõ, “Là hương phấn sao?”
“Là cam thảo thôi, cứ bỏ trực tiếp vào trong lư hương, ở đây nhà nào cũng dùng loại hương này.”
“Thật không?” Thạch Mai cảm thấy mùi này rất đặc biệt, liền hỏi chỗ bán.
Tiểu nhị nói tiệm thuốc quanh đây bán rất nhiều, Bạch Xá cho hắn chút bạc, bảo hắn đi mua mười cân bỏ trong xe ngựa.
Đồ ăn được bưng lên, mọi người bắt đầu động đũa.
“Ôi…” Thạch Mai ăn được hai miếng liền uống một hớp trà lạnh, “Nhạt quá vậy?”
“Vùng này bị bệnh thấp trọng, đều ăn nhạt.” Bạch Xá thấy nàng ăn không quen, bảo tiểu nhị đi làm vài món không có đồ nhạt đến.
“Xem ra… Nơi này không chỉ có bệnh thấp trọng, người còn phức tạp.” Tần Điệp ngồi cạnh đột nhiên mở miệng.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn… Dưới lầu hai là đường lớn, trên đường có một đội nhân mã đang chạy tới.
Dẫn đầu là Phó Tứ đã nhiều ngày không gặp.
“Sao Phó Tứ lại ở chỗ này?” Thạch Mai nghi hoặc.
“Vùng Kiềm Trung là địa bàn của nhà họ Đoan, Phó gia cũng chẳng có bao
nhiêu thế lực, chắc chắn không phải tình cờ đi qua.” Bạch Xá buông chén rượu, đưa đĩa rau cho Thạch Mai, “Đừng để ý đến họ, chúng ta đi đường
của chúng ta.”