Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 54 : Họa trời giáng, bình tĩnh ứng đối
Ngày đăng: 00:48 19/04/20
Diệp Son đưa mọi người tới nhà cũ của huynh trưởng, nhà rất được, Diệp
Son vừa gõ cửa liền có một đám trẻ con vọt ra, “Diệp Son tỷ tỷ!”
Diệp Son bị mấy đứa trẻ kéo vào nhã, lại có vài nữ quyến chạy tới nghênh đón thân thiết.
Tần Điệp nhíu mày nhìn Diệp Son dỗ dành bọn trẻ, thầm nghĩ không ngờ
nha đầu kia có lúc còn có dáng vẻ hiểu lễ nghi tri thức, dịu dàng đến
không thể dịu dàng hơn như thế, hoàn toàn khác xa lúc ở cạnh mình.
Bạch Xá thấy nơi này đều là nữ quyến, nhìn một lúc liền kéo Thạch Mai
ra một bên, thấp giọng nói, “Chúng ta không nên ở lại đây.”
Thạch Mai cũng hơi băn khoăn, hỏi ý Diệp Son, dù sao việc bọn họ làm lần này có nhiều thị phi, còn cả Phó Tứ ở phụ cận, làm không cẩn thận lại
gây liên luỵ cho mọi người. Diệp Son cũng đồng ý, chỉ ngồi một lát liền
cáo từ rời đi.
Trước khi đi, Diệp Son tránh không được lại thấy buồn.
Tần Điệp nhìn thấy mà tròng mắt cũng sắp rơi xuống, con nhãi điên này gần đây thích khóc thế.
Thạch Mai thấy Tần Điệp hình như có ý thương tiếc Diệp Son liền nói nhỏ với hắn, “Diệp Son là cô nương tốt, nếu ngươi không chọc giận nàng thì
nàng sẽ đối xử tốt với ngươi hơn.”
Tần Điệp gãi cằm hỏi, “Làm thế nào mới là không chọc giận nàng?”
“Chính là nàng nói cái gì ngươi làm cái ấy, nàng chỉ đông ngươi không
được đi tây, nàng bảo bắt chó ngươi không được đuổi gà, nàng bảo ngươi
nhảy sông ngươi không được phép thắt cổ.”
Tần Điệp hít sâu một hơi, “Dễ như vậy sao?!” Xoay người liền đuổi theo Diệp Son.
Thạch Mai bật cười, chợt nghe Bạch Xá hỏi nàng, “Ý của ngươi là, nói gì phải nghe nấy?”
“Ừ!” Thạch Mai gật đầu, đi song song với Bạch Xá đuổi theo đám Diệp Son.
“Tục ngữ không phải có câu ‘phu xướng phụ tuỳ’ sao? Tại sao cái gì cũng phải nghe theo con gái?”
Thạch Mai cười, “Nếu ngươi thật sự thích người con gái này thì nàng bảo ngươi làm cái gì ngươi cũng sẽ tự nguyện làm theo.”
Bạch Xá nhíu mày suy nghĩ thật lâu, “Tần Điệp nói con gái rất thích tỏ
vẻ nói một thành hai, mình thành công chính là khi làm cho nàng không
đấm thì đá mình. Thế nhưng ngươi lại nói con gái thích người của mình
bảo gì nghe nấy… Cùng là người, vì sao nam nữ lại có đãi ngộ khác nhau
như vậy?”
Thạch Mai nhéo tay Bạch Xá một, “Không hiểu thì cút đi.”
Bạch Xá nhìn trời, giục ngựa đi phía trước đi, không quên hỏi một câu, “Ý của ngươi là hai ta như bây giờ là tuyệt phối?”
Thạch Mai rủa thầm một câu- thật ngu ngốc!
“Ngươi đừng nghe Tần Điệp cũng đừng nghe ta, ngươi nghĩ thế nào thì cứ làm như thế!”
“Lần trước ta làm ngươi cũng đánh ta.” Bạch Xá tỏ vẻ vô tội, “Tần Điệp
nói mấy chuyện khác đúng hay không ta không biết, nhưng mà có một câu
tuyệt đối chính xác.
“Câu gì?”
“Trên đời này không phân rõ phải trái nhất chính là nữ nhân.”
Tần Điệp ngầm hiểu —— hớ hớ, nha đầu kia hoá ra chỉ là con mèo nhiều
lông, chỉ cần sờ theo chiều thuận thì nàng liền ngoan ngoãn rồi.
Đoan Nghiễn đi tới, nhìn Thạch Mai và Diệp Son, “Ta chỉ tìm người của
Quỷ Đao Môn, không thương tổn người khác, mọi người không liên quan xin
rời đi.”
Thạch Mai nhìn tình thế giương cung bạt kiếm của hai
bên, hết cách, không thể để có người ngồi xem làm ngư ông đắc lợi. Nghĩ
xong, Thạch Mai nhẹ nhàng vỗ Bạch Xá, bước lên một bước.
“Nực cười, một trăm người giang hồ xúm vào đánh giáp một người, còn không thấy xấu hổ sao?”
Mọi người vốn tưởng rằng Thạch Mai đi ra khuyên can, chẳng ai ngờ nàng lại nói mấy lời đắc tội.
Tần Điệp ở phía sau nghiêng đầu nói với Bạch Xá, “Ô nhìn không ra, nha đầu kia cũng cá tính đấy.”
Bạch Xá khó hiểu nhìn Thạch Mai, cảm thấy nàng tất có tính toán.
Thạch Mai nhìn thẳng Đoan Nghiễn, “Ngươi là người thông minh, tự hỏi
lương tâm xem loại chuyện vu oan giá hoạ này ngươi sẽ tin sao? Hai hổ
đánh nhau, đừng để cho kẻ thứ ba trục lợi.”
Đoan Nghiễn chau
mày, hương phấn nương nương này rất lợi hại, một câu nói trùn tim đen
trong lòng hắn ta. Hắn ta biết rõ Bạch Xá là người như thế nào, cùng
Đoan gia không oán không cừu, làm sao có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới
giết người, nếu có người hãm hại… Nếu như mình và Quỷ Đao Môn trở mặt
thì kẻ được lợi nhất chắc chắn là Phó Tứ.
“Còn có các vị tiền
bối giang hồ, đừng để người ta lợi dụng, việc này nếu thành thì các
người sẽ trở thành bất nhân bất nghĩa, nếu không thành, không công chịu
chết rồi trở thành quỷ lang thang.” Thạch Mai lấy thân phận công chúa ra áp chế, “Ta biết bằng thân phận công chúa của ta với người giang hồ các ngươi chẳng là cái gì cà, nhưng mà quốc có quốc pháp gia có gia quy,
Bạch Xá là Phò mã của ta, ai dám động đến hắn, chính là muốn mang tội
diệt môn.”
Thạch Mai vừa nói xong bốn phía liền ồn ào, Tần Điệp túm tay áo Bạch Xá đang há hốc mồm, “Ngon!”
Thạch Mai chịu đựng, cố làm cho mặt không đỏ tai không hồng, các ngươi chẳng hiểu gì cả, đây là kế hoãn binh.
“Công chúa điện hạ thật là có khí phách.” Phó Dĩnh cười lạnh một tiếng, “Nhưng trước khi Đoan bá bá chết đã gọi tên Bạch Xá.”
“Nực cười! Ông ấy chỉ nói Bạch Xá chứ có nói Bạch Xá giết người đâu,
nói không chừng là bảo Đoan Nghiễn tìm Bạch Xá hỗ trợ đối phó với kẻ
tiểu nhân âm hiểm này cũng nên.” Diệp Son miệng khả chanh chua, không
nhã nhặn như Thạch Mai, lấy kiếm chỉ vào Phó Dĩnh, “Ai chẳng biết người
Đoan gia và Phó gia các ngươi thủy hỏa bất dung, đến chúc thọ thì khác
gì cáo chúc tết gà, chắc chẳng có ý gì tốt nhỉ? Còn có Phó Dĩnh ngươi
muốn lấy Bạch Xá đến điên rồi, nói không chừng là vì yêu không được mà
sinh hận, tìm người vu oan hãm hại hắn ý. Người giả trang Bạch Xá giết
Trà Kiệt, toàn bộ kinh thành đều truyền khắp miệng ra rồi, có cả chứng
cớ đấy!”
Đám người giang hồ vốn muốn phô trương thanh thế, ai
cũng không nghĩ đối địch với Quỷ Đao Môn, vừa nghe mấy lời này liền xì
xào khe khẽ.
Tần Điệp thấp giọng nói phía sau Bạch Xá, “Lần sau cãi nhau nhớ mang hai nha đầu này đi nhá, nghe vui lắm.”