Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 61 : Hồi kinh gặp nạn, hổ lang thành đàn
Ngày đăng: 00:48 19/04/20
Edit: Xeko
Nguồn: Xeko’s home
Bạch Xá và Thạch Mai về kinh, dọc đường đi hai người chạy vội vàng, muốn tránh khỏi tai mắt giang hồ cũng như mấy kẻ đuổi giết.
Nhưng mà dọc đường đi, hai người đều cảm thấy bất ổn —— vì sao càng tới gần kinh thành thì thủ vệ lại càng nghiêm mật?
Châu thành phủ huyện đều có tầng tầng quan ải, Bạch Xá dọc đường cũng không thấy người của Quỷ Đao Môn… Trong lòng liền mơ hồ cảm thấy, có khả năng đã xảy ra chuyện gì rồi!
Một ngày này, hai người vào thành, cùng cưỡi một con ngựa chạy về cửa hàng hương.
Thạch Mai ngồi trước người Bạch Xá, nhìn xung quanh… Nàng lo lắng cho phòng hương, đã lâu không về nên rất nhớ mọi người trong nhà. Toản Nguyệt không biết thế nào, bọn Hồng DIệp có thuận lợi về nhà không, còn có Hương nhi, Tiểu Tịch Tử, cả Tiểu Phúc Tử… Đương nhiên, nàng cũng rất nhớ thái hậu. Từ biệt nhiều ngày như vậy, không biết thân thể thái hậu có tốt hay không, có dùng huân hương của nàng mỗi ngày hay không, bệnh phong thấp có còn tái phát hay không.
Bạch Xá nhìn ra Thạch Mai nôn nóng, thấp giọng nói bên tai nàng, “Mai Tử, xảy ra chuyện rồi!”
Thạch Mai sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn hắn, “Chuyện gì?”
“Ngươi xem, dân chúng bốn phía giống hệt quan sai giả dạng, đang theo dõi chúng ta.” Bạch Xá thấp giọng nói, dặn Thạch Mai, “Đừng nhìn, cẩn thận lộ.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thạch Mai thu hồi tầm mắt, hoảng hốt nói.
Rẽ qua góc đường là có thể nhìn thấy cửa trước của phòng hương và Quỷ Đao Môn … Nhưng trên đường vẫn vắng vẻ lạnh lẽo như trước, không có ai ra nghênh đón thì thôi đi, thế mà cửa lớn lại đóng chặt, trên đường là một tầng lá rụng dày như đã lâu không có ai quét tước, thoạt nhìn thật sự tiêu điều.
Bạch Xá nhíu mày, “Mọi người chuyển đi rồi.”
“A?” Thạch Mai không rõ, chỉ thấy Bạch Xá bảo nàng nhìn đầu ngõ, một bức tranh trắng, vẽ thanh tà đao.
“Đây là ám hiệu của Quỷ Đao Môn, ‘tà’ nghĩa là rời đi, ‘hoành’ là có người chết, ‘dựng thẳng’ là ở trong này!” Bạch Xá nói xong lại đè thấp giọng, “Hơn nữa chúng ta đã bị bao vây.”
Hắn vừa dứt lời liền có tiếng bước chân rầm rập đi về hướng này.
Thạch Mai cả kinh, đây là có bao nhiêu người? Hình như có cả thiên quân vạn mã xông tới!
Bạch Xá giữ chặt cương ngựa, nâng mắt nhìn, chỉ thấy trên đường trước sau hai đầu có vô số binh mã mặc áo quần có số cầm trong tay binh khí, có thể thấy được đều là người của quan phủ.
Bạch Xá chắp tay nói với gã, “Bảo trọng!”
Quan Lạc Thiên gật đầu, khoan thai rời đi.
Thấy gã đi xa, Thạch Mai mới tò mò hỏi, “Gã ta rốt cục là người tốt hay người xấu vậy?”
Bạch Xá mỉm cười, “Người giang hồ ấy mà, rất khó dùng hai chữ tốt xấu để hình dung, chỉ cần không nợ tình, ngày sau có thấy hay không cũng không sao cả.”
Nói xong liền kéo Thạch Mai lên núi, lúc hai người đi tới khe núi, mắt thấy chính là đoạn nhai liền quẹo vào trong đường nhỏ, đường quanh co, tầm nhìn cũng dần trống trải.
Thạch Mai thấy trước mắt là vực sau lưng là rừng, giữa đó có một tòa nhà, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người lác đác.
“Đây là toà nhà của Quỷ Đao Môn.” Bạch Xá giải thích cho Thạch Mai, “Nhưng vẫn chưa xây xong, dù sao thời gian làm cũng ngắn. Nơi này là dùng để tị nạn, bên trong cất trữ lương thực và quần áo, ở rất tốt!”
Thạch Mai cũng đến là bội phục với suy nghĩ quá chu đáo của Bạch Xá.
“Mai Tử!”
Quả nhiên sau khi vào cửa liền nhìn thấy Toản Nguyệt và Hồng Diệp từ trong chạy ra.
Hồng Diệp vừa tách ra không đến vài ngày, Toản Nguyệt là đã lâu không gặp, Thạch Mai nhanh chóng chạy tới ôm lấy hai người.
Hương Nhi cũng chạy ra , “Tiểu thư, ngươi đã trở lại rồi, bọn ta còn tưởng các ngươi đã xảy ra chuyện chứ.”
Sau lúc hỗn loạn nhốn nháo, mọi người bắt đầu nói mấy chuyện gần đây, nghi hoặc không thôi.
“Tiểu thư, làm sao thái hậu có thể hạ chỉ niêm phòng cửa hàng hương chứ! Còn muốn bắt mọi người đi, hơn nữa còn bảo Tần Hạng Liên tới bắt người!” Hương Nhi bất bình, “May mà Hứa công tử với dì Hoắc dẫn chúng ta đi, bằng không đã bị Tần Hạng Liên bắt rồi.”
“Ngươi nói… Thái hậu sai Tần Hạng Liên tới bắt các ngươi?” Thạch Mai kinh ngạc, “Không thể nào! Người thái hậu ghét nhất chính là Tần Hạng Liên.”
“Mọi chuyện đúng là không thích hợp!” Hứa Hiền cũng đi ra, nói với Bạch Xá, “Mấy hôm trước ở phụ cận hoàng thành điều động rất nhiều binh mã, hình như là điều chỉnh binh lực, mà thời gian trước hoàng thượng mắc một căn bệnh lạ, lâu rồi không vào triều làm cho lòng người hoảng sợ.”
“Bệnh lạ?” Thạch Mai vừa nghe mấy lời này, lập tức cảm thấy đã xảy ra chuyện khác thường, kéo tay Bạch Xá, “Ta muốn đi gặp thái hậu!”
Bạch Xá gật đầu với nàng, “Được.”