Có Tòa Hương Phấn Trạch
Chương 64 : Giả bệnh vào cung, thừa dịp hỗn loạn
Ngày đăng: 00:48 19/04/20
Lúc Thạch Mai tỉnh lại đầu rất đau, còn cảm thấy hơi lợm họng, cố gắng
mở mắt ra mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn phủ gấm
mềm, rất quen.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Có người hỏi nàng.
Thạch Mai đưa mắt nhìn, một người đi tới bên cạnh, cầm chén trà trong
tay, ngồi xuống, “Cuối cùng cũng tỉnh, Vương gia đã làm thịt ba tên lang trung rồi.”
Thạch Mai phải mất một lúc lâu mới có thể hồi phục lại tinh thần, người trước mắt chính là Trà Phúc.
Trà Phúc mặc một thân trắng thuần, tuy người gầy hơn rất nhiều nhưng khí sắc lại không tệ.
Thạch Mai lập tức nghĩ ra, đây là biệt viện lúc trước nàng ở khi còn ở
trong Vương phủ, bây giờ xa hoa hơn trước rất nhiều, bài trí cũng đổi
qua, bếp lò cũng nóng.
Sau khi Thạch Mai khôi phục lại tỉnh táo, câu đầu tiên hỏi chính là, “Bạch Xá đâu?” Mới phát hiện giọng mình cực kỳ khàn.
“A.” Trà Phúc cười, “Biết vì sao Vương gia đi không? Lúc ngươi hôn mê
luôn gọi tên Bạch Xá, hơn nữa thi thể Bạch Xá cũng không tìm được, Vương gia chịu không nổi cũng không an tâm cho nên không ở chỗ này đợi nữa.”
Thạch Mai vui vẻ —— quả nhiên Bạch Xá không sao! Hơn nữa lúc trước hắn
cũng đã nói Tần Điệp bố trí kế hoạch đâu vào đó hết cả rồi! Nhất định là kế, Bạch Xá không có khả năng chết trong tay hai kẻ tiểu nhân là Tần
Hạng Liên và Phó Tứ kia đâu!
Trà Phúc nhìn ra ngoài cửa, hạ
giọng nói với Thạch Mai, “Có một chuyện ta nghe lén được, ngươi đừng nói ra.” Nói xong liền đưa nước trà cho nàng, “Uống đi.”
Thạch Mai cũng không nghi ngờ gì, cầm lấy uống, uống xong nước trà cả người liền thư thái, cổ họng cũng đỡ đau hơn rất nhiều.
Thạch Mai thấy Trà Phúc vẫn mặc đồ trắng, có chút không rõ.
“Ta để tang huynh trưởng.” Trà Phúc thản nhiên nói, “Vương gia không
thích người ủ rũ cho nên ta vẫn ở trong biệt viện, còn ở phòng của
ngươi, cảm thụ xem ngươi từng có tâm trạng như thế nào.”
Thạch Mai hơi nhíu mày, hình như Trà Phúc chín chắn hơn trước kia nhiều rồi.
“Loan Cảnh Nhi có người bảo vệ rồi.” Trà Phúc thấp giọng nói, “Vương
gia dàn xếp, lúc nào cũng có người trông nàng ta, mỗi ngày Vương gia đều qua xem một lần.”
Thạch Mai thấy lúc Trà Phúc nói mấy lời này
chẳng có vẻ gì là ghen tị, hay nghĩ thông rồi? Nếu là ngày xưa thì chắc
chắn Trà Phúc phải hận đến điên luôn ấy.
“Ôi.” Trà Phúc thở
“Không sao, chuyện ngươi nhịn đói hắn cũng biết đấy.” Hứa Hiền trêu
chọc, “Đau lòng muốn điên rồi, Tần Hạng Liên lúc này như cá nằm trên
thớt, Bạch Xá không thể không làm thịt gã.”
Hai người tránh khỏi binh lính tuần tra, đi về phía cửa một đại điện cũ nát phía tây.
Bên trong cung điện cực nhiều lính gác, đám binh tướng này đứng cứng đờ môt chỗ không nhúc nhích, thoạt nhìn như đang ngẩn người, đương nhiên…
Nếu không nhìn kỹ, vẫn cảm thấy giống hệt như bình thường.
Hứa Hiền tò mò hỏi Thạch Mai, “Ngươi đưa cho bọn ta hương gì đó?”
“Là ‘hương định thân’.” Thạch Mai nói, “Người nào ngửi phải mùi này sẽ không còn khả năng cử động.”
“Còn có loại hương này hả, hế, đỡ phải điểm huyệt.” Hứa Hiền chậc chậc mấy cái, mang Thạch Mai trèo tường vào sân sau tìm đến một gian phòng
bị khoá.
Trong phòng vừa bẩn vừa loạn, bàn ghế đổ rạp trên đất, một người ngồi ngơ ngác trên giường xem ra cũng trúng phải ‘hương định
thân’, người này chính là hoàng đế đương triều.
Thạch Mai nhíu
mày. Nàng từng gặp qua hoàng thượng một lần, rất hợp cạ với nàng, cả
người hắn không có lệ khí như Tần Hạng Liên mà mang đến cảm giác vừa
hiền hoà vừa cơ trí. Không thể nào ngờ tới lúc này hắn lại có dáng vẻ
nghèo hèn, râu ria xồm xoàm hai mắt vẩn đục, hiển nhiên là bệnh không
nhẹ.
Y thuật của Hứa Hiền rất cao, đi qua bắt mạch, khẽ nhíu
mày, “Ối, hoàng thượng thân trung kỳ độc, tình huống lúc này rất không
tốt.”
Thạch Mai chạy đến chỗ đặt lư hương, mở nắp nhìn vào bên
trong, lại ngửi một lát, quả nhiên có một mùi hương kỳ dị —— hoá ra là
‘hương thạch não”
‘Hương thạch não’ này Thạch Mai từng nhìn
thấy trong bút ký của Trần Thức Mi, loại hương phấn này hiểm vô cùng, nó làm đầu của người trúng độc sẽ cứng ngắc như tảng đá, cả người điên
điên khùng khùng, si si ngây ngốc.
Thạch Mai lấy ra một viên
thuốc mà độc bà đưa cho, thuốc này màu đỏ, sắc đỏ sậm không sáng bóng,
như một viên ngọc san hô. Nghe nói thứ này cực kỳ trân quý, chỉ cần một
viên cũng có thể trị liệu kỳ độc, bách bệnh đều có thể chữa xong. Độc bà từng nói với Thạch Mai, để cho người trúng độc ăn thuốc này, vô luận
trúng phải kỳ độc nguy hiểm thế nào cũng sẽ khỏi.
Thạch Mai định cứu ngựa chết thành ngựa sống, liền lập tức cho hoàng thượng ăn thuốc này.
Quả nhiên, ánh mắt đang dại ra của hoàng thượng dần dần có tia sáng.