Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 15 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Vị trí Giang Hoài Khê đặt khá ổn, dựa vào cửa sổ, cách lối đi có một cái bàn vừa vặn cũng đang trống, tổng thể trông rất u tĩnh tự nhiên.



Về chuyện gọi món, Lục Tử Tranh yên lòng giao cho Giang Hoài Khê, đã cùng Giang Hoài Khê ra ngoài ăn cơm nhiều lần như vậy, Giang Hoài Khê luôn chuẩn xác mà hiểu rõ khẩu vị của cô, nhưng mà, lần này cô để ý, Giang Hoài Khê lại không gọi điểm tâm ngọt.



“Có phải cô quên cái gì hay không?” Lục Tử Tranh một cách uyển chuyển mà nhắc nhở Giang Hoài Khê. Khẩu vị của Lục Tử Tranh rất thích ăn ngọt, lúc ăn cơm bên ngoài, nếu như có thể, cô chắc chắn sẽ không bỏ qua đồ ngọt.



Giang Hoài Khê đầu cũng không ngẩng, đáp lại cô: “Khi nãy tôi nói rồi, tôi không chuẩn bị bánh ngọt.”



Lục Tử Tranh cắn răng, tự mình gọi lại nhân viên phục vụ sắp rời đi: “Tôi muốn một phần...”



Còn chưa nói xong, liền bị Giang Hoài Khê cản lại: “Không có gì, các món ấy thôi là được rồi...” Nhân viên phục vụ bối rối nhìn hai người họ, Giang Hoài Khê gật gật đầu với chị ta, lần thứ hai tỏ ý: “Không có gì...”, nhân viên phục vụ mới chần chừ nâng bước rời đi.



Chỉ là một câu chuyện cười mà thôi, vậy mà Giang Hoài Khê lại nghiêm túc như vậy, Lục Tử Tranh thật không nghĩ tới.



Bởi vì khẩu vị còn chưa được thỏa mãn, trước khi thức ăn được bưng lên, Lục Tử Tranh đều nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không để ý đến Giang Hoài Khê, giả vờ ra vẻ cao lãnh.



Trong hình chiếu từ tấm kính cửa sổ, cô mơ hồ nhìn thấy Giang Hoài Khê cười đẩy một chiếc hộp màu đỏ đến trước mặt cô.



“Không quay qua đây, tôi sẽ ném nó vào thùng rác, dù sao cũng không ai muốn nó.” Giọng nói thanh lãnh quen thuộc của Giang Hoài Khê lại cố tình pha thêm chút tủi thân giả vờ, hiếm khi nghe thấy giọng điệu Giang Hoài Khê như vậy, nhất thời Lục Tử Tranh không nhịn được, quay đầu lại, muốn xem vẻ mặt của nàng.



Đáng tiếc, vẻ mặt của Giang Hoài Khê vẫn dửng dưng như trước, còn tưởng rằng hiếm khi nàng thật sự sẽ đáng yêu nữa cơ.



Mở chiếc hộp màu đỏ ra, bên trong đựng một chiếc đồng hồ đeo tay thời thượng bản dây to. Không phải là hàng hiệu mắc tiền gì, nhưng nó lại trang nhã xinh xắn hợp với tâm ý của Lục Tử Tranh.



Có lẽ là Giang Hoài Khê có lòng, trong những năm này, quà Giang Hoài Khê tặng cô, chưa bao giờ quá mức đắt tiền khiến cô không thể nhận được. Ở một mức độ nào đó, có thể nói là Giang Hoài Khê rất hiểu đạo lý qua lại với cô, vô cùng có chừng có mực, khiến cô lúc ở thời điểm mới bắt đầu, dù cho chống cự, vẫn không cách nào khước từ được.



Từ lúc Lục Tử Tranh mở hộp ra, Giang Hoài Khê vẫn nghiêm túc quan sát lấy vẻ mặt của cô, đến khi, nàng nhìn thấy bên môi Lục Tử Tranh lộ ra ý cười bất giác, nàng cũng liền an tâm, cảm thấy có chút thoải mái.



Nàng đã từng tặng cho Lục Tử Tranh rất nhiều đồng hồ, ngoại trừ chiếc đầu tiên Lục Tử Tranh chưa từng mang qua, còn những chiếc còn lại, Lục Tử Tranh đều mang nó.
Một tờ giấy, được truyền đến từ lối đi nhỏ chính giữa, Liên Huyên cười chép miệng về phía cô.



Lục Tử Tranh mở tờ giấy ra, nhìn thấy Liên Huyên trêu ghẹo cô: Không nghiêm túc làm bài nhé, giữa không khí thế này, có phải là đang mơ tưởng gì không?



Cô hơi đỏ mặt, cúi đầu từng chữ từng chữ nghiêm túc trả lời nàng ta: Chẳng qua là cảm thấy pháo hoa rất đẹp thôi, đáng tiếc không thể ngắm nó thật kỹ càng.



Liên Huyên nhận tờ giấy xong, rất lâu vẫn chưa hồi đáp cô, như là lại bắt đầu chuyên tâm làm bài tập, không rãnh bận tâm đến cô.



Lúc sắp hết giờ tự học buổi tối, bỗng nhiên, một tờ giấy lớn được mở to lại được truyền tới từ giữa lối đi.



Trên giấy là một bức tranh, mặt tuyết trắng xóa có hai cô gái tóc dài đang sóng vai nằm cạnh nhau, bông tuyết bay tán loạn, rơi vào trên hai đầu tóc đen đang quấn quýt lấy nhau của hai người họ, pháo hoa rực rỡ, một đóa lại một đóa bi thương mà nổi lên giữa bầu trời ban đêm.



Một khắc đó, pháo hoa trên bầu trời đã sớm tản đi, mọi âm thanh đều trở nên yên lặng, Lục Tử Tranh chỉ nghe thấy được, âm thanh mở cờ trong bụng của chính bản thân mình.



Kỷ Dao đứng ở bên cạnh bàn Liên Huyên, vẻ mặt không kiên nhẫn chờ đợi, Liên Huyên lại không nhanh không chậm mang cặp sách của nàng ta lên, hơi nghiêng đầu nhìn về Lục Tử Tranh, là dáng vẻ đáng yêu điềm đạm: “Pháo hoa rất dễ tản đi, mình vốn không thích xem nó lắm. Nhưng nếu cậu muốn nhìn thì giáng sinh năm sau, chúng ta tìm một nơi thật đẹp, mình sẽ phóng nó cho cậu xem nhé, ngẫm lại thì hình như cũng khá thú vị.”



Lúc nàng ta cười lên, khuôn mặt sẽ cong cong, lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên gò má, là giấc mơ mà ban đêm Lục Tử Tranh mơ thấy cũng sẽ mỉm cười vui tươi.



Chỉ là, Liên Huyên dường như đã dự kiến trước, quả thật nói không sai. Pháo hoa dễ tản, giữa người dễ chia, pháo hoa giữa các cô còn chưa kịp tỏa ra, liền đã biến mất không còn tăm hơi. Giáng sinh chưa đến, các cô cũng đã phân chia đến tận chân trời.



Khuôn mặt tươi cười vui tươi ấy, thoáng chốc lại thành giấc mơ đã từng khiến Lục Tử Tranh hằng đêm mơ thấy lệ ướt đắng cay ven áo gối.



Thế gian này, ở đâu cũng có mối nguy tiềm ẩn bên trong sự tốt đẹp, vui sướng của một giây trước ẩn náu lấy đau đớn của một giây sau. Quá khứ càng ngọt ngào, tương lai càng khổ sở, mong chờ vào một ngày nào đó rồi lại tan vỡ trở thành thương tổn. Tâm không động, thì sẽ không đau, không đặt chờ mong vào người khác, như vậy mới có thể tránh được thương tổn.



Đây là một bài học vô giá mà Liên Huyên đã cho Lục Tử Tranh, đời này, khó quên.



Lời tác giả: Lần thứ hai ba người gặp gỡ, ừm, hình như Giang Hoài Khê thắng rồi, haha.