Cô Trịch Ôn Nhu
Chương 20 :
Ngày đăng: 14:38 19/04/20
Liên Huyên tựa vào vai Lục Tử Tranh, giọng nói chậm rãi nhẹ nhàng, xa xăm như có như không: “Trước đây có một bé gái, vì ông nội và ông ngoại cô bé là huynh đệ chí cốt nên cha mẹ cô bé đã được hứa hôn từ lúc còn nhỏ. Mẹ của cô bé rất yêu cha của cô bé, nhưng vào lúc cô bé 11 tuổi, cha cô bé dẫn về một người phụ nữ và một bé trai 9 tuổi, mẹ cô bé hai năm sau vì âu sầu mà chết, vào năm đó cô bé bị cha đưa sang nước Anh để du học, gần như lưu vong. Ba năm sau, cô bé ở nước Anh mắc bệnh suýt nữa mất mạng, ông ngoại tạo áp lực với ông nội của cô bé, ông nội vì thấy hổ thẹn với huynh đệ ngày xưa, cuối cùng đành phải thu hồi quyền lực của cha cô bé trong công ty, gọi cô bé về, tuyên bố cô bé là người thừa kế duy nhất của công ty. Vì được sự giúp đỡ và thương tiếc của ông nội, nhiều năm qua cô bé vẫn luôn như băng mỏng trên giày, e sợ rằng mình sẽ có bất kỳ một bước đi sai lầm nào.”
Nàng ta thấy Lục Tử Tranh không có bất kỳ phản ứng nào, dùng mái tóc mềm cọ cọ vào cổ Lục Tử Tranh, nhẹ giọng nói rằng: “Tử Tranh, cậu đoán xem, cô bé trong chuyện xưa này là ai?”
Lần đầu tiên Lục Tử Tranh nghe được Liên Huyên kể về gia cảnh của mình, dù rằng nàng ta kể chuyện với giọng điệu nhẹ như mây gió, nhưng Lục Tử Tranh cũng nghe được khó khăn và chua xót trong đó, mất mẹ lúc còn nhỏ, lưu lạc bên nước ngoài, đối với một đứa trẻ 13 tuổi mà nói, vất vả trong đó không hề ít chút nào. Nếu như là buổi tối của nhiều năm trước, nhất định cô sẽ đau lòng mà ôm Liên Huyên vào lòng, muốn bồi thường tất cả uất ức thay cho cha nàng ta, nhưng mà bây giờ, cô chỉ thở dài, cảm thấy phiền muộn vô hạn.
Liên Huyên biết Lục Tử Tranh nhất định hiểu được nàng ta đang nói chuyện gì, cô chưa trả lời nàng ta, cũng không ảnh hưởng đến lời tiếp theo của nàng ta: “Lúc mẹ qua đời đã lập di chúc, nếu cha lấy vợ kế, tài sản phía sau bà sẽ đóng góp hết cho tổ chức từ thiện, nhờ vào đó mà uy hiếp cha, khiến ông không dám manh động. Trước khi bà chết, đã tràn đầy căm hận mà nói với người phụ nữ kia rằng, bà muốn bà ta đời này không bước vào cổng của nhà họ Liên được, muốn cho con trai của bà ta, vĩnh viễn đội cái danh con riêng này. Sau khi ông nội đón mình về, liền không cho cha dẫn bọn họ về nhà họ Liên. Vậy mà hôm nay, ông nội vì bệnh nên đi tới An Châu để dưỡng bệnh, cha lại dẫn người phụ nữ kia và con trai của bà ta, ngang nhiên xuất hiện ở trong yến hội sinh nhật mình, ra cái dáng vẻ như phụ từ tử hiếu, phu thê tình thâm.”
Nàng ta ngừng lại một chút, giọng nói trầm thấp mang theo thất vọng: “Lúc đó đột nhiên mình cảm thấy thật trào phúng, cần gì phải tổ chức yến hội phung phí như vậy chứ, nhìn cảnh náo nhiệt ồn ào ở xung quanh, mình không biết bọn họ đang vui mừng chúc tụng cái gì nữa. Ngay cả mình cũng không tìm được giá trị tồn tại của bản thân, lại có ai, là vì sự tồn tại của mình mà cảm thấy vui mừng chứ...”
Lục Tử Tranh cảm thấy áo len mình ẩm ướt, liên lụy đến lòng của cô, cũng ướt theo. Rốt cục, cô vẫn mềm lòng, gọi lên một tiếng từ lúc tương phùng tới nay vẫn chưa gọi: “Liên Huyên...”
Giọng nói cô nhẹ nhàng: “Liên Huyên, sinh nhật vui vẻ.”
Cô thấy Liên Huyên hơi ngẩng mặt lên từ bả vai của cô, trong tròng mắt lan tràn nước mắt óng ánh, gò má cong lên một nụ cười vui vẻ: “Tử Tranh, từ lúc gặp lại tới nay, mình vẫn luôn chờ mong, chờ mong cậu gọi mình một tiếng như vậy.”
Liên Huyên nói: “Mẹ đời này không biết đi tranh thủ tình yêu của bà, bà chỉ biết là, không thể buông tay những thứ nên thuộc về bà, là chồng, là danh phận, là tài sản phía sau bà. Vì vậy, bà chỉ biết dạy mình, giúp bà bảo vệ những thứ vốn nên thuộc về mình. Bà không nói cho mình biết, dù cho bảo vệ được nhưng lại không vui vẻ, có phải là nên buông tay. Nếu như chiếm được nhưng nó vốn không phải là thứ mong muốn, có phải là nên từ bỏ. Tử Tranh, cậu dạy mình với.”
Lục Tử Tranh sâu sắc mà nhìn Liên Huyên một chút, sau lại lảng tránh vấn đề này, xoay đầu nhẹ giọng an ủi nàng ta: “Cậu sẽ vui vẻ.” Bản thân Liên Huyên cũng không biết mình muốn cái gì, cô sao lại dạy được nàng ta chứ. Cô không biết Liên Huyên muốn đáp án thế nào từ cô, hoặc có lẽ, kỳ thực Liên Huyên cũng không thật sự mong rằng cô có thể cho nàng ta đáp án.
Liên Huyên xa xăm mà thở dài một hơi, có chút hoài niệm nói: “Tử Tranh, từ lúc mẹ đi đến nay, những ngày tháng vui vẻ nhất của mình, cũng chỉ có mỗi một năm ngắn ngủi cùng cậu, từ đó về sau, e rằng khó mà có nữa.”
Lục Tử Tranh nhìn thấy Liên Huyên của năm đó vốn vui vẻ xinh đẹp khiến lòng cô mê say, bây giờ lại lan tràn cay đắng và phiền muộn, tâm trạng cũng không khỏi chìm xuống một chút. Lại thấy Liên Huyên ngẩng đầu lên từ trên vai cô, nhìn quanh bốn phía, ngón tay nhỏ bé xa xăm chỉ vào phương xa tan vỡ: “Mình nhớ ở đó có một đài câu cá, khi đó cậu đần độn tới nỗi một con cá cũng không câu được; Bên cạnh nơi đó là khu vui chơi trên nước, lúc ấy cậu nhát gan, không dám đi một mình qua cầu xích. Gần đó, là ký túc xá nơi chúng ta nghỉ ngơi, buổi tối được quản rất nghiêm ngặt, quản lý rất hung dữ, nhưng lúc đó cậu rất can đảm, nhất định muốn dẫn mình tới nơi này, kết quả bị quản lý phát hiện, một đường chạy, một đường cười...”
“Một đường chạy, một đường cười...” Chữ “cười” cuối cùng kia, chôn vùi bên trong nụ cười khổ của Liên Huyên.
Lục Tử Tranh cảm giác được Liên Huyên đứng bên giường của cô, theo tiếng hơi thở ngày càng gần của nàng ta, một đôi tay mang theo cảm giác mát mẻ, xoa nhẹ nơi lông mày hơi nhíu của cô, nhẹ nhàng chậm rãi, như muốn vuốt ve nếp nhăn nho nhỏ này.
Cuối cùng, hơi thở Liên Huyên càng ngày càng gần, một nụ hôn ấm áp, đặt lên trán Lục Tử Tranh.
Trong yên tĩnh, Lục Tử Tranh nghe thấy Liên Huyên lẩm bẩm thì thầm: “Tử Tranh, mình mệt mỏi quá đi. Thật muốn, nghe cậu biểu diễn Canon một lần nữa...”
Khi đó, Lục Tử Tranh đã nói với Liên Huyên: Canon đại biểu cho, vui sướng bên trong thương cảm, hạnh phúc bên trong yên lặng, ánh sáng bên trong bóng tối, hy vọng bên trong thất ý.
Đã từng, Liên Huyên là sự tồn tại như vậy của cô, nhưng mà, không biết khi nào, địa vị độc nhất vô nhị như thế, cũng đã được Giang Hoài Khê thay thế.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Liên Huyên bên cạnh, lòng Lục Tử Tranh lại một mảnh lạnh lẽo. Cô không nhịn được cười khổ ở trong lòng mà tra hỏi bản thân: Mày sao có tư cách đi cầu xin người khác một thiên trường địa cửu? Mày đã từng bao lần hứa hẹn trong lòng rằng, mày sẽ yêu Liên Huyên một đời một kiếp, mày nguyện trông cô ấy một đời không lo âu, che chở cô ấy một đời an khang. Nhưng hôm nay, Liên Huyên không thay đổi, còn mày cũng không thay đổi sao?
Cõi đời này, làm gì mà có loài hoa nào không tàn, làm gì mà có người nào sống mãi, làm gì mà có tình cảm lâu dài không thay đổi.
Hoài Khê, chung quy tôi vẫn không dám đánh cược một lần.
Chỉ vì, tôi sợ phải thua cô.
Trên chiếc bàn trong phòng sách lãng quên một mặt sau của bức ảnh, dấu chấm tròn sau câu “Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên”, chỉ mới được vẽ nửa cái đường cong, chung quy, khó có thể thành tròn...
Lời tác giả: Lúc viết nghe Những Năm Tháng Ấy và Năm Tháng Vội Vã, cảm giác vẫn thật xúc động.
Nếu Liên Huyên đêm khuya nghe hai bài hát như thế, đoán chừng sẽ khóc mất.
Lời editor: Mới đó mà đã 20c rồi, nhanh ghê, vẫn giữ nguyên tiến độ 2 ngày 1 chương nha (~ ̄▽ ̄) ~