Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 22 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Khu nhà ở giáo viên vừa mới xây năm gần đây, điều kiện không tệ, ba phòng ngủ một phòng khách, giáo viên độc thân trong trường gần như đều sống ở đây. Lúc lên lầu, Giang Hoài Khê không đi bằng thang máy, tới tới lui lui đều gặp phải rất nhiều giáo viên, Giang Hoài Khê cũng đều lễ phép gật đầu hỏi thăm với họ.



Lục Tử Tranh bất đắc dĩ đi theo sau Giang Hoài Khê, đã mệt mỏi để tra hỏi ý Giang Hoài Khê muốn thế nào, chỉ mong có thể sớm một chút thanh toán xong với Giang Hoài Khê, sau đó, cũng không gặp lại.



Rốt cục Giang Hoài Khê cũng dừng bước ở cạnh cửa bên trái của lầu sáu, cầm chìa khóa mở cửa, nghiêng người đứng cạnh cửa, đạm nhạt ra lệnh với Lục Tử Tranh vẫn đang đứng ở bậc thang cuối cùng nơi cầu thang: “Vào đây.”



Lục Tử Tranh một tay nắm lan can cầu thang, cúi đầu, không phản ứng. Nhớ tới giọng điệu khinh bỉ tùy tiện lúc lần đầu gặp mặt Giang Hoài Khê, cô không thể không lo lắng, ý đồ của Giang Hoài Khê khi dẫn cô vào nhà.



Giang Hoài Khê như hiểu được, quay người đi về phía trong nhà: “Cho dù cậu có chứng vọng tưởng bị hại, cũng đừng nghĩ tôi thành người bụng đói vơ quàng. Đi vào nhớ đóng cửa lại.”



Tay Lục Tử Tranh cầm lan can cơ hồ muốn chọc thủng nó, cô cắn răng nhấc chân lên lầu vào cửa, a, đã như vậy, ngược lại muốn xem cô ta rốt cục muốn làm gì.



Lục Tử Tranh đóng cửa lại, vừa định nhấc chân đi vào trong, lại phát hiện bên trong căn hộ đặc biệt sạch sẽ, mặt đất không dính một hạt bụi, cô nhìn qua tủ giày màu đen, không có bất kỳ dép lê dự phòng gì, do dự một lúc, có nên trực tiếp mặc giày bước vào hay không nhỉ.



Giang Hoài Khê bưng một khay đi ra từ trong phòng, nhìn Lục Tử Tranh đang do dự đứng trước, nghi hoặc nói: “Vào đi, đứng đấy làm gì?”



Lục Tử Tranh nhấc chân lên, vẫn nên hỏi thử: “Cần đổi giày sao?” Cho dù Giang Hoài Khê không khách sáo đi nữa, cô cũng không thể không biết lễ phép như nàng được.



Giang Hoài Khê lại đặt khay trên bàn trà, tự nhiên hào phóng mà ngồi xuống tựa vào ghế sofa, nhìn về phía Lục Tử Tranh cười nói: “Bây giờ lại rất có lễ phép nhỉ, không cần thay, không có dép dư đâu.”



Lục Tử Tranh hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân đi tới trước mặt Giang Hoài Khê, dường như từ lúc bắt đầu đều do Giang Hoài Khê thất lễ với cô mà, bây giờ lại nói trái ngược là chuyện gì thế này.



Giang Hoài Khê tiện tay cầm remote, mở TV lên, vừa đổi kênh vừa bắt chuyện với Lục Tử Tranh: “Ngồi xuống, ăn cơm đi.”




Lục mẹ kinh ngạc nhìn cô một cái: “Mặt trời mọc lên từ phía Tây sao?”



Lục Tử Tranh nở nụ cười, không nói gì, đi vào trong phòng bếp.



Lục Tử Tranh học động tác vừa nãy của mẹ, ngoại trừ vài cái nhân bánh quá nhiều nên làm nứt da, hoặc là nhân bánh quá ít chỉ còn da của lúc mới đầu, còn lại ngoài điểm xấu xí ra, vẫn là có dáng có vẻ.



Lục Tử Tranh gói bánh tràn đầy phấn khởi, vẻ mặt tươi cười, Lục mẹ đứng ở cửa phòng bếp không biết nhìn bao lâu, trên mặt cũng mang theo vài phần ý cười, thấy Lục Tử Tranh đã gói xong tất cả nhân bánh sủi cảo còn thừa lại, mới mở miệng nói: “Lát nữa con ra ngoài à?”



Lục Tử Tranh đột nhiên nghe được giọng nói của mẹ, sợ hết hồn: “Mẹ, mẹ đi đường sao mà không có âm thanh gì hết. À, con quên nói với mẹ, lát nữa con đi ra ngoài.”



Lục mẹ đi tới bên cạnh Lục Tử Tranh, giúp cô thu dọn cái bàn: “Do con tự nhập thần quá thôi, ra ngoài với Hoài Khê à?”



Lục Tử Tranh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, chớp mắt một cái không ngờ đã qua chín giỡ rưỡi rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Cô nhìn nhìn kệ bếp, cảm thấy có hơi khó khăn, vẫn nên xin viện trợ về phía mẹ: “Mẹ, mẹ xem những cái sủi cảo con gói này đi, để trong thời gian ngắn thì cũng không ai ăn, mà để lâu thì lại ăn không ngon, cũng là lãng phí, vừa vặn lát nữa con ra ngoài, không bằng mình nấu nó rồi con mang cho Hoài Khê ăn nhỉ, cũng để mẹ đỡ phải thấp thỏm hoài.”



Lục mẹ nhìn dáng vẻ giả vờ chính kinh của Lực Tử Tranh, trong lòng buồn cười, cũng không lật tẩy cô: “Ừ, đừng nên lãng phí, vậy con nấu đi.”



Lục Tử Tranh lắc lắc đầu: “Mẹ, mẹ biết con không biết làm mà, vả lại miệng cô ấy kén ăn chết được, mùi vị con nấu không ngon khẳng định cô ấy không thích ăn đâu, mẹ vẫn nên ra tay đi, con đi tìm cái hộp giữ nhiệt đã.”



Lục mẹ nhìn bóng người Lục Tử Tranh ngồi xổm lục lung tung beng tìm hộp giữ nhiệt, bất đắc dĩ cười cười: Con nấu, e rằng Hoài Khê vui vẻ không kịp ấy chứ. Bà đổ nước vào nồi, thở dài: Con bé ngốc, khi nào mới để mẹ yên tâm đây, khi nào, con mới để xuống quá khứ được, mới dám dũng cảm đối mặt trái tim của mình đây. Còn Hoài Khê thì sao, con bé lại có bao nhiêu cái sáu năm mà đợi con như vậy?



Lời tác giả: Giang tiểu thư trước kia không phải là bị đa nhân cách đâu, chỉ vì lần đầu gặp mặt không vui vẻ gì, sau này lấy lòng thì Lục Tử Tranh lại không tiếp nhận. Giang tiểu thư buộc lòng phải đeo vào tấm mặt nạ tùy hứng bá đạo này để cường ngạnh tiếp cận Lục Tử Tranh, tròng lên một khăn che mặt cho vẻ cao ngạo thần bí của mình.