Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 27 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Thời điểm Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê trở lại phòng khách, trong phòng khách đã ngồi đầy người.



Cha và em trai của Giang Hoài Khê đã trở về, bà nội cũng từ trên lầu đi xuống, ngồi cạnh Giang Hoài Xuyên còn có một cô gái trẻ tuổi dung nhan xinh đẹp.



Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê bước vào phòng khách, toàn bộ người trong phòng khách đều không hẹn nhau mà ngước mắt nhìn chăm chăm hai người, trong lúc nhất thời Lục Tử Tranh có chút mất tự nhiên, trên khuôn mặt lúng túng giương lên một nụ cười tươi lễ phép.



Giang Hoài Khê lạnh nhạt gọi một tiếng: “Ba, Hoài Xuyên, hai người về rồi.” Sau đó, gật đầu cười cười ra vẻ chào hỏi về phía cô gái bên cạnh Giang Hoài Xuyên, quay người nhìn Lục Tử Tranh giới thiệu: “Đây là Tử Tranh.”



Nàng kéo Lục Tử Tranh nhận thức từng người từng người, giới thiệu: “Đây là bà nội tôi... Đây là ba tôi... Đây là Hoài Xuyên em trai tôi, đây là bạn gái của nó, Kiều Hân...”



Mỗi lần Giang Hoài Khê giới thiệu, Lục Tử Tranh liền cười gọi một tiếng thăm hỏi: “Chào bà, chào chú...”



Lúc chào hỏi với Giang Hoài Xuyên, Lục Tử Tranh nhất thời rơi vào khó khăn, không biết nên xưng hô thế nào cho thích hợp, Giang Hoài Xuyên dường như nhận ra được, nhếch môi sang sảng nở nụ cười, nói: “Lục tiểu thư, chị cứ giống chị em gọi em Hoài Xuyên là được rồi, chị bằng tuổi với chị em, em gọi chị là chị Tử Tranh được không?”



Lục Tử Tranh nhìn Giang Hoài Xuyên thân người mặc âu phục, nhưng lại cười đáng yêu tựa như cậu bé to xác, cũng bất giác lộ ra ý cười chân thành, trả lời: “Đương nhiên có thể, Hoài Xuyên.”



Sau đó, lúc chào hỏi với Kiều Hân, Kiều Hân cũng cười chào hỏi trước, nói: “Chị Tử Tranh, chị gọi em Tiểu Hân là được rồi.”



Lục Tử Tranh bèn cũng cười đồng ý.



Bà nội Giang Hoài Khê tóc bạc trắng, tinh thần khỏe mạnh, khuôn mặt hiền lành, trông hết sức ôn hòa, cha Giang Hoài Khê phong độ bất phàm, đeo chiếc kính mắt viền vàng, nhìn qua vô cùng nho nhã, lại mang theo một ít nghiêm túc. Nhưng vào giờ phút này, hai người họ đều hơi thất lễ mà nhìn chăm chăm không chớp mắt về phía Lục Tử Tranh.



Lục Tử Tranh đứng trước khay trà trong phòng khách, bốn phía là một vòng người nhà họ Giang đang ngồi, ánh mắt của bọn họ khiến cô cảm giác mình như bị xuyên thấu đi, bất giác cắn cắn môi lại. Thật sự có cảm giác như đang tam đường hội thẩm vậy...



Giang Hoài Khê nhẹ di chuyển tới trước người Lục Tử Tranh, ngăn lại ánh mắt xem xét của họ, lôi kéo Lục Tử Tranh ngồi vào bên phải ghế sofa trống, nói rằng: “Ngồi xuống trước đi, cơm tối chắc sắp xong rồi.”



Nhưng mà Giang ba và Giang bà nội vẫn không nỡ thu hồi ánh mắt đang khoá chặt trên người Lục Tử Tranh, Giang Hoài Khê cảm thấy có chút không vui, nhẹ ho một tiếng trong cổ họng, lấy đó nhắc nhở.



Lúc này Giang ba mới thu ánh mắt lại, khẽ mỉm cười, khách khí nói với Lục Tử Tranh rằng: “Thường nghe Hoài Khê nói về con, hôm nay cuối cùng cũng gặp mặt, chú chân thành mà mời con, sau này thường thường tới nhà chú chơi nhé.”



Giang bà nội cũng phụ họa bảo: “Lần đầu bà gặp con, không hiểu tại sao, càng nhìn con bà càng thích, sau này thường thường ghé nhà chơi nhé, có thời gian thì cùng với Hoài Khê quay về thăm bà.”



Tất nhiên là Lục Tử Tranh một tràng lời ưng thuận rồi.



Cô lấy ra 12 vạn tinh thần trò chuyện với người nhà họ Giang, đa số đều là bọn họ hỏi, Lục Tử Tranh đáp. Trong nhà Lục Tử Tranh ít thân thích, cô ít khi tán gẫu chút chuyện nhà với trưởng bối thế này, ứng phó hết sức cẩn thận khó khăn, rất sợ một câu trả lời không khéo léo không lễ phép không hợp với ý của bọn họ, không quá mấy phút, trên người đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Sau đó, một tiếng trách mắng kinh hãi này, đã nhấc lên ác mộng không ngừng trong đời Lục Tử Tranh.



Bởi năm lớp 8 cậu con trai Lâm Úy thích lại thích Lục Tử Tranh nên cô ta đi tìm Lục Tử Tranh gây phiền phức, về sau Lục Tử Tranh nghe nói, Lâm Úy bị cậu con trai kia xáng một bạt tai, sau đó, Lâm Úy vẫn cùng cô bất hòa. Giờ đây, cô ta cuối cùng cũng có cơ hội báo thù rồi.



Vậy là, sự việc bị Lâm Úy trắng trợn tuyên dương cùng thổi phồng khuếch đại, càng náo càng lớn, ảnh hưởng càng ngày càng tệ, tình cảnh của Lục Tử Tranh càng ngày càng gian nan. Trong lúc đối mặt với mời phụ huynh và đứng mũi chịu sào thôi học, Chu Phương Phàm kiên quyết dứt khoát mà xoay chuyển ý tứ, xác định cô ta chỉ là bạn tốt của Lục Tử Tranh, sau khi Lục Tử Tranh thổ lộ bị từ chối xong thì cưỡng hôn cô ta.



Chạng vạng tan học của một ngày trước khi cô bị hiệu trưởng mời phụ huynh, cô gục xuống bàn khóc một buổi chiều, sau cùng định ra khỏi phòng học, lúc rời đi bị Lâm Úy vây lại góc tường, một cái xô đẩy liền ngã trên mặt đất. Chu Phương Phàm không biết tại sao lại quay về, vội vội vàng vàng chạy về phía Lục Tử Tranh định dìu cô lên, yếu ớt nói với Lâm Úy: “Lâm Úy, cậu không thể quá đáng như thế.”



Lâm Úy lại cười dữ tợn nói: “Quá đáng sao? Tao còn định quá đáng hơn đây.” Nói xong, cô ta há mồm nhổ một bãi nước bọt về phía trên mặt Lục Tử Tranh, mắng: “Buồn nôn biến thái.”



Cô ta cười như không cười nhìn Chu Phương Phàm, hỏi: "Che chở nó dữ vậy sao? Lẽ nào không phải Lục Tử Tranh thổ lộ thất bại, mà thật ra là hai đứa tụi bây lưỡng tình tương duyệt (hai bên tình nguyện) ?"



Chu Phương Phàm sững sờ, sau đó, từ từ buông tay Lục Tử tranh ra, xoay người định muốn rời đi. “Sao có thể chứ?”



Lâm Úy không định buông tha cô ta, gọi cô ta lại nói rằng: “Tao không tin, mày chứng minh cho tao xem.” Nói xong, chỉ vào Lục Tử Tranh nói: “Giống tao vậy, nhổ một bãi nước miếng, mắt một tiếng biến thái...”



Chu Phương Phàm khó có thể tin mà nhìn Lâm Úy, không có động tác.



Lâm Úy hỏi: “Lẽ nào mày cũng muốn bị mời phụ huynh, bị thôi học?”



Chu Phương Phàm run lên hồi lâu, rốt cuộc cứng nhắc mà quay người sang, động tác nhổ nước miếng về phía Lục Tử Tranh ngã quắp góc ở tường, giọng khàn khàn mắng một câu không nghe thấy được: “Biến thái...”



Trong phút chốc đó, Lục Tử Tranh nghe thấy âm thanh trái tim mình chết đi...



Vệt nước trên mặt Lục Tử Tranh đã bị gió thổi, khô cạn ở trên mặt, tựa như lưu lại vệt nước mắt chảy xuống từ trên khóe mắt. Cô rút khỏi trong lòng Giang Hoài Khê, ôn giọng dặn dò: “Trở về đi, trên đường cẩn thận.”



Giang Hoài Khê muốn nói lại thôi, cuối cùng, cũng chỉ gật đầu, quay người rời đi.



Lục Tử Tranh đưa mắt nhìn bóng người đi xa của Giang Hoài Khê, bên môi lộ ra một vệt cười khổ.



Có lẽ là ý trời chăng, không cho cô hỏi ra câu nói ấy.



Bạn tốt chẳng qua cũng chỉ là bạn thôi, không thể chiếm hữu.