Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 4 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Sáng sớm ngày thứ hai, khi Lục Tử Tranh tỉnh lại, Giang Hoài Khê đã không còn ở bên cạnh. Trên chiếc gối màu trắng ấy, chỉ để lại một vùng lõm nhỏ, cùng vài sợi tóc đen mỏng dài của Giang Hoài Khê. Lục Tử Tranh đưa tay cầm lên vài sợi tóc ấy, ngơ ngác nhìn một hồi.



Lúc Lục Tử Tranh rửa mặt, thay đổi quần áo xong xuôi đi đến phòng khách, cô liền nhìn thấy một Giang Hoài Khê đã thay đổi quần áo, trang điểm tinh xảo, tinh thần thoải mái đang đứng thẳng ở trước bàn ăn giúp Lục mẹ bày bát đũa.



Thấy Lục Tử Tranh đã rời giường rồi, Giang Hoài Khê cầm trên tay thêm một đôi đũa đưa cho cô, nói rằng: “Hiếm khi ăn sáng với dì một bữa, cậu cũng nên thể hiện cho tốt một chút đấy, nè.”



Lục Tử Tranh nhận lấy đôi đũa rồi ngồi xuống, thanh minh: “Tôi sợ tôi thể hiện tốt quá, lại khiến cô không có cơ hội tỏ ra ngoan ngoãn biết điều ấy chứ.”



Lục mẹ lại chém thêm mấy nhát dao: “Hoài Khê không cần thể hiện thì ta cũng biết con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện mà.”



Lục Tử Tranh: “...”



Sau khi ăn sáng xong, Giang Hoài Khê trước tiên đưa Lục Tử Tranh về chỗ ở của cô để thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác, tiếp theo, lại đưa cô đi tới công ty.



Không thể không nói, quan niệm thời gian của Giang Hoài Khê từ trước đến giờ đều y đúc như hồi còn đi học, bao giờ nàng cũng đến sớm hơn so với Lục Tử Tranh. Lúc Lục Tử Tranh đến công ty, vẫn còn cách thời điểm đi làm tới 15 phút. Khi học đại học, Giang Hoài Khê đúng giờ đến mức khiến Lục Tử Tranh tức giận nghiến răng, bây giờ, cô lại cảm thấy, ừ, cám ơn trời đất đã không đến muộn.



Sau khi xuống xe vào cửa, gặp phải đồng nghiệp, Lục Tử Tranh thì hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng gì, là nữ đồng nghiệp kia nhiệt tình lên tiếng chào hỏi: “Cô Lục...”



Hai cô cùng nhau vào thang máy, nữ đồng nghiệp nhiệt tình hỏi thăm cô: “Người vừa đưa cô đi làm là bạn trai của cô à? Xe thật đẹp đấy.” Trong giọng nói khó nén sự hâm mộ.



Lục Tử Tranh chẳng muốn giải thích, không lạnh không nhạt đáp “ừ” một tiếng, không nhiều lời nữa.



Có lúc cô cảm thấy, trên thế giới này, nếu như tất cả mọi người không có nhiều lòng hiếu kỳ như vậy, không cần quan tâm việc tư của người khác thế nào, không có lực liên tưởng phong phú như thế, có phải chăng, sẽ ít đi rất nhiều thị phi không.



Đa số mọi người trên thế giới này, hình như không hiểu rằng, mỗi một câu nói của bản thân có phân lượng thế nào, hoặc là, có lực sát thương ra sao. Vì thế, bọn họ đã quen chuyện há mồm thì hỏi, há mồm thì nói, xuyên tạc lung tung, chỉ biết tùy theo cảm nhận của riêng họ. Cũng may, dường như cô đã thành công trong việc tự mình giả mình, đao thương đến bất nhập rồi.


Trên bàn ăn, vị trí đối diện với cô, nhiều năm qua, hoàn toàn không có ai cả. Thế nhưng, nhìn trong nhà ăn, mọi người sóng đôi ngồi với nhau hoặc là tụm năm tụm ba, Lục Tử Tranh lại không hề ước ao.



Cô đã sớm thói quen một mình yên lặng ăn cơm rồi.



Huống hồ, người có thể cùng bạn ăn cơm, không nhất định phải là bạn bè. Mà người làm bạn bè với bạn, không nhất định phải xuất phát từ tình nghĩa, có lẽ, bởi vì mỗi người cũng đều cô đơn thôi.



Bỗng nhiên, cô thấy một đôi tình nhân đang dắt tay đi vào tòa cao ốc đối diện, nam cao to anh tuấn, nữ tao nhã mỹ lệ, hai người vừa nói vừa cười đủ khiến người khác hâm mộ, có lẽ là đi về hướng phòng cơm Tây mới mở của lầu hai ở tòa cao ốc bên ấy.



Một cái ánh mắt, Lục Tử Tranh tức thì nhận ra, cô gái kia, là mới buổi trưa sau khi thảo luận xong còn nồng nàn yêu cầu muốn cùng ăn trưa với cô, Liên Huyên. Khi đó, Liên Huyên còn nói rằng, nếu cô không định ra ngoài ăn trưa với nàng ta, nàng ta cũng chỉ biết vùi đầu ở văn phòng ăn thức ăn nhanh mà thôi. Vẻ mặt của Liên Huyên vô cùng tủi thân, Lục Tử Tranh cơ hồ tin là thật, cứ thế, đến lúc từ chối, lại có mấy phần không đành lòng.



Bây giờ nhớ lại, Lục Tử Tranh hoàn toàn không còn khẩu vị nữa rồi.



Cô qua loa ăn vài miếng rồi thu dọn khay thức ăn, tâm tư ngẩn ngơ về văn phòng nghỉ trưa.



Chẳng qua là, Liên Huyên không dễ dàng buông tha cô như vậy. Nằm nhoài trên bàn làm việc, nhắm hai mắt lại, dáng vẻ của nàng ta, vẫn rõ ràng hiện lên ở trong đầu Lục Tử Tranh như thế, giọng nói của nàng ta, vẫn một tiếng lại một tiếng quanh quẩn ở bên tai.



Nàng ta mặc bộ đồng phục học sinh trắng muốt, bưng khay thức ăn, đứng ở đối diện bàn ăn của cô, cười hỏi cô: “Tử Tranh, mình có thể ngồi ở đây được không?” Khi đó, Lục Tử Tranh cầm đũa, tim đập nhanh đến mức cơ hồ muốn bắn ra lồng ngực, dưới sự ngạc nhiên lại mừng rỡ, suýt nữa cô quên mất phản ứng.



Lúc mới bắt đầu, nụ cười của tất cả mọi người đều vô hại, đều thuần khiết sạch sẽ tựa như thiên sứ, nhiệt tình hữu hảo tựa như chân tâm.



Chẳng qua chỉ là những chuyện cũ khi đó mà thôi, sao không thể thoải mái nói một tiếng quên thì quên ngay được nhỉ?



Lục Tử Tranh cũng không hiểu chính bản thân mình.



Tại sao phải luôn luôn nhớ hết tất cả mọi tổn thương như thế, tại sao lại tàn nhẫn một lần lại một lần ôn tập lại cảm giác đau đến đáng sợ ấy, như bản thân tự tay chầm chậm rút ra cây dao cùn ở sâu trong da thịt, không phải là loại đau chí mạng, nhưng lại khó chịu đến đáng sợ.