Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 40 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Giang mẹ nhìn Giang Hoài Khê nằm trên giường bệnh, rất lâu mới thở dài một hơi nói: “Tử Tranh, ngày ấy lúc con đến nhà, mọi người trong nhà chúng ta đều hoan nghênh, bởi vì trong những năm này, chúng ta hết lần này tới lần khác bảo Hoài Khê dẫn con về nhà cho chúng ta gặp mặt, nhưng nó lại sợ con khó xử nên cự tuyệt. Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng chúng ta cũng gặp được con, không tránh được có phần nào hiếu kỳ quá mức, đến sau lúc tiễn con về hình như con có hơi không vui, dì đoán chắc không phải con hiểu lầm gì chứ.”



Lục Tử Tranh hơi có phần kinh ngạc, do dự chốc, mới nhẹ nhàng gật gật đầu. Ngày ấy, cả nhà họ Giang ánh mắt trên dưới thẩm thị, kèm thêm một lượt lại một lượt ám chỉ, nói bóng nói gió, xác thực khiến cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than.



Giang mẹ lắc đầu giải thích: “Ngày ấy, dì nhân lúc Hoài Khê không ở đó, nói những câu kia với con, chỉ là muốn khẩn cầu con, sớm cùng Hoài Khê ở bên nhau đi, đừng để phí hoài thời gian quý báu lẫn nhau nữa. Nếu Hoài Khê đã nhận định con rồi, dì đây lòng làm mẹ thương nó yêu nó, cũng nên đồng ý, nhưng dì cũng không nhẫn tâm nhìn nó đau khổ bảo vệ con, vì con trả giá tất cả, lại không thu hoạch được gì. Nó có thể không oán không hối, nhưng dì thay nó cảm thấy không cam tâm.” Dứt lời, Giang mẹ sâu thẳm nhìn Lục Tử Tranh một chút, “Tử Tranh, hiện nay, dì vẫn muốn nói câu này với con, hãy thương yêu người trước mắt, đừng để cho Hoài Khê chờ đợi thêm nữa, được không?”



Lục Tử Tranh nghe đến lời này, đầu óc có mờ mịt trống không trong chớp mắt. “Tử Tranh nè, hy vọng của người làm cha làm mẹ đối với con cái kỳ thực cũng không nhiều, yêu cầu của dì đối với Hoài Khê từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ là cầu mong con bé bình an, sau đó tìm một người tốt biết lạnh biết nóng, nếu con bé nguyện ý, thì sinh một hai đứa con, con cháu lượn quanh đầu gối, cộng hưởng niềm vui gia đình, yêu cầu của dì như thế, cũng không quá đáng chứ? Tử Tranh, con có thể thỏa mãn tâm nguyện đơn giản như vậy của dì không?”, ngày ấy, lời của Giang mẹ còn văng vẳng bên tai, như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống khiến cho mình lạnh đến trong lòng. Nhưng tất cả những điều này, đều là tự mình xuyên tạc thôi ư?



Giang mẹ tựa như nhìn thấu nghi hoặc của Lục Tử Tranh, nói rằng: “Ngày ấy, dì còn chưa nói hết lời, Hoài Khê lại đã lo sợ dì làm khó con, vội vã chạy xuống, cắt đứt trò chuyện của chúng ta, sợ rằng, lời còn chưa nói xong ấy, khiến cho con cả nghĩ quá rồi nhỉ. Nếu khiến con hiểu lầm khó chịu chỗ gì, vậy dì xin lỗi con.”



Lục Tử Tranh cả cười gượng cũng không có khí lực, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Dì, dì nói quá lời rồi.”



Trước đây thường hay bị các loại ngôn luận làm tổn thương, sợ rằng là, một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, sợ bóng sợ gió tạo ra rồi, đây thì trách ai bây giờ?



Cô trông thấy ánh mắt chờ mong của Giang mẹ nhìn mình, lại lưu luyến mà liếc mắt nhìn Giang Hoài Khê, rồi lại có phần chán nản: “Dì, sợ là dì chưa biết, con đã từng thổ lộ với Hoài Khê, nhưng cô ấy... Khéo léo từ chối con...” Nói tới đây, Lục Tử Tranh nhớ đến tuyệt vọng cùng mờ mịt thất thố của ngày ấy, không khỏi mà lại vành mắt đỏ ửng.



Hiển nhiên Giang mẹ không ngờ rằng như thế, vẻ mặt cứng đờ, kinh ngạc nhìn Lục Tử Tranh. Sau một lúc lâu, bà mới cười khổ bảo: “Tử Tranh, dì cho rằng, con sẽ là ngoại lệ của Hoài Khê, lại không ngờ tới...” Câu nói kế tiếp, bị bà kẹp lại trong cổ họng. Ánh mắt của Giang mẹ tìm đến Giang Hoài Khê trong phòng bệnh, thở dài thườn thượt một hơi: “Tử Tranh, Hoài Khê nó có gút thắt, có nhiều năm, dì vẫn nghĩ mãi mà không ra, rất nhiều năm sau, chờ khi dì hiểu rồi, lại vô lực tháo nó ra.” Bà quay đầu, sâu kín nhìn Lục Tử Tranh nói: “Tử Tranh, hãy giúp dì có được không?”



Lục Tử Tranh hoảng sợ há miệng nhìn Giang mẹ, nhưng không phát được bất kì âm thanh nào, cũng như đáp lại một câu “được”.



Cô cảm giác trong đầu mình như có một cuộn dây, đang không ngừng lung tung lăn động, càng lăn càng loạn, làm cho cô nghĩ không ra bất kỳ đầu mối nào. Trong lòng cô, dường như có một nghìn một vạn cái âm thanh đang kêu gào, nhưng cô không nghe thấy cũng như phân biệt không rõ điều gì. Cô không hiểu, tại sao Giang Hoài Khê rõ ràng thích mình, nhưng lại từ chối mình; Cô không biết, cô nên tin tưởng lời của Giang mẹ, hay nên tin tưởng quyết tuyệt của Giang Hoài Khê ngày ấy, cô lại càng không rõ ràng, một kẻ gần như sụp đổ như mình, thì lại làm sao mà giúp Giang Hoài Khê được.



Càng không nói đến, cô từ lâu đã không rõ, bản thân mình đến tột cùng có bao phần hiểu rõ Giang Hoài Khê?



Giang mẹ thấy dáng vẻ mờ mịt luống cuống của Lục Tử Tranh, cay đắng nở nụ cười, nói: “Là dì làm con khó xử rồi. Tử Tranh, hiện nay con đừng tất nghĩ nhiều quá, con chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, khiến Hoài Khê an tâm, coi như là đã giúp dì ân lớn rồi, được không? Cái này, con có thể đáp ứng dì không?” Trong mắt của bà, có ấm áp và từ ái quen thuộc của mẹ mà Lục Tử Tranh quen thuộc.



Lục Tử Tranh cắn môi thật lâu nhìn chăm chăm Giang mẹ, rốt cuộc trầm thấp đáp một tiếng: “Dì, con đáp ứng dì...”



Giang mẹ cười nhẹ, đưa tay ra, mở vòng ôm của mình, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tử Tranh, ôn giọng an ủi: “Đứa nhỏ ngoan, dì biết gần đây con rất vất vả...”



Ôm ấp của Giang mẹ, quá mức ấm áp. Trong phút chốc khi được ôm vào trong ngực ấy, Lục Tử Tranh có kinh ngạc nháy mắt, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nghe thấy lời nói dịu dàng kia của Giang mẹ, nước mắt của Lục Tử Tranh, mất khống chế mãnh liệt tràn ra viền mắt. Vẫn ẩn nhẫn oan ức xót xa, vào đúng lúc này, đã không nhịn được không kiêng kị mà thổ lộ hết ra ngoài. Lục Tử Tranh lần thứ nhất khóc thành tiếng, uất ức như một đứa trẻ.
Từ khi Giang Hoài Khê bắt đầu hiểu chuyện biết thân thể mình có bệnh tim bẩm sinh, không bằng được người bình thường khác, liền bắt đầu từ từ hiểu rõ, không thể liên lụy người khác được, cả đời này, hạnh phúc của người bình thường, đại để phải vô duyên với mình rồi. Năm 12 tuổi, phẫu thuật thành công, khiến nàng thoát ly bến bờ sinh tử, nhưng nàng vẫn biết, sống lâu trăm tuổi, đối với nàng mà nói, chẳng qua chỉ là một mơ ước xa vời.



Giang Hoài Khê nói không rõ mình đối với Lục Tử Tranh là nhất kiến chung tình, hay là nhật cửu sinh tình, nhưng một khắc ấy khi nàng nhận rõ tình cảm của mình, nàng liền biết, đời này của mình, chỉ nguyện cùng Lục Tử Tranh, cùng chung quãng đời còn lại.



Giang Hoài Khê cũng đã từng hy vọng nghĩ đến, vì bản thân tranh thủ một lần, bất luận thời gian dài ngắn, chỉ cầu oanh oanh liệt liệt chân chân thật thật đi yêu một lần. Nhưng mà, càng là yêu tha thiết, càng là hiểu rõ, nàng bỗng càng là nhút nhát, càng là không đành lòng. Nàng sao nỡ lòng, khiến cho cô lại chịu đựng mạo hiểm lần nữa, lo lắng sợ hãi lần nữa? Nàng tán thưởng nghiêm túc chấp nhất của Lục Tử Tranh đối với tình yêu, nhưng cũng sợ hãi. Nàng không dám tưởng tượng, nếu là có một ngày, Lục Tử Tranh đem tình cảm coi như sinh mệnh ấy, nếu mất đi người yêu của mình, còn có thể tiếp tục đi tiếp nữa hay không.



Nàng nghĩ, nếu như giữ một khoảng cách, có thể tránh được tổn thương, vậy nàng đồng ý, lui về vị trí bạn tốt, dốc hết tất cả không có danh phận mà yêu cô.



Đây là lời hứa duy nhất nàng có thể cho Lục Tử Tranh, địa lão thiên hoang của một mình nàng, quyết chí thề bất thay đổi...



***



Giang Vong từ phòng khám đi ra, vào khu phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú đi thang máy lên lầu tìm Lục Tử Tranh, nhưng vừa mới ra cửa thang máy, rất xa, cô đã trông thấy Hứa Bách Hàm đi ra từ phòng bệnh Lục Tử Tranh, bước chân, hơi dừng lại một chút...



Trong khoảnh khắc khi cô thất thần, phòng bệnh chính giữa đột nhiên có một người nhà như xảy ra việc gì gấp gáp, vội vội vàng vàng chạy ra, hướng về phía dưới lầu chạy tới, lúc chạy ngang qua bên người Hứa Bách Hàm, không cẩn thận dữ dội va vào xe lăn Hứa Bách Hàm một phát, ngã xuống đất. Bước chân anh ta vội vã, không kịp quay đầu lại nhìn Hứa Bách Hàm một chút, thậm chí không kịp nói một tiếng xin lỗi, bò lên rồi tiếp tục chạy về phía dưới lầu.



Va chạm xảy ra bất ngờ khiến Hứa Bách Hàm nhất thời không kịp phản ứng, xe lăn mất khống chế trượt lăn về phía cửa thang bộ, mắt thấy, sắp sửa trượt xuống phía dưới, Hứa Bách Hàm kinh hoảng nhắm hai mắt lại...



Thế ngàn cân treo sợi tóc, xe lăn, lại đột nhiên vững vàng mà dừng lại... Hứa Bách Hàm nghe thấy, phía sau, truyền đến một tiếng thở dốc gấp gáp trầm trọng của một cô gái...



Chị sợ hãi không thôi, theo bản năng định quay đầu lại nhìn, nhưng chị vừa nghiêng đầu, một bàn tay lạnh lẽo liền che lên hai mắt của chị, đậy kín con mắt của chị, thanh âm, trầm thấp mang theo chút hoang mang: “Đừng quay đầu...”



Hứa Bách Hàm hơi run run, thanh âm này... Là bác sĩ tên Giang Vong kia ư?



Không chờ chị suy tư rõ ràng, lạnh lẽo trên mắt cấp tốc tản đi, lập tức, tiếng bước chân hoảng loạn dồn dập vang lên, Hứa Bách Hàm vội vã quay đầu, chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao gầy yểu điệu của một cô gái hoảng loạn vọt vào thang máy...



Giang Vong? Hứa Bách Hàm lẩm bẩm. Chị đưa tay bao phủ trên mắt Giang Vong vừa che lại, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt...



Cảm giác vừa nãy, hơi thở trên người cô ấy, thật quen thuộc...