Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 43 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Sau khi xe chạy vào Lâm Châu, Giang Hoài Khê đột nhiên lên tiếng nói với Giang Vong: “Giang Vong, chờ về đến nhà rồi, phiền cô đi theo Tử Tranh về nhà một chuyến để thu dọn một ít đồ đạc mang đến Cát An được không?”



Giang Vong vẫn chưa trả lời, Giang mẹ đã trước kinh nghi lên tiếng: “Hoài Khê, gấp gáp thế này làm gì?”



Lục Tử Tranh cũng không nhịn được có phần lo âu bảo: “Hoài Khê, chừng lát nữa phải đi sao? Không ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới đi à?” Cô lo lắng đi đường mệt nhọc như vậy, thân thể còn chưa tu dưỡng khỏi của Giang Hoài Khê sẽ không chịu nổi.



Giang Hoài Khê lại nhướn mày, thong thả trêu đùa bảo: “Cậu là định lười biếng bớt mấy ngày chăm sóc tôi sao? Tử Tranh, vậy thì không tốt lắm đâu nhé.”



Lục Tử Tranh không có tâm tình đùa giỡn với nàng, nhìn Giang Hoài Khê, buồn bã mà hồi đáp: “Cô vốn biết không phải như vậy. Thế này, bộ không thấy vất vả lắm sao?”



Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ lo âu tiều tụy của Lục Tử Tranh, nhẹ giọng cười cười, mặt mày dịu dàng hỏi ngược lại: “Không phải cậu nói sẽ cố gắng chăm sóc tôi sao? Cậu sẽ để tôi mệt mỏi ư?”



Lục Tử Tranh hơi run run, kiên định bảo: “Tôi nhất định sẽ không...”



Giang Hoài Khê nhíu mày, khí định thần nhàn nói: “Thế thì không phải được rồi sao.”



Từ trong kính xe, Giang mẹ nhìn thấy Giang Hoài Khê lòng dạt dào hài lòng chỉ biết đoái hoài đến Lục Tử Tranh, tức giận đến nghiến răng, thật là hoàn toàn không để ý mình sao! Bà chìm trầm giọng, quyết định phải cùng Giang Hoài Khê nói chuyện mới được: “Hoài Khê à...”



Nhưng bà vừa mới nói ba chữ, Giang Hoài Khê đã ngắt lời bà, bình tĩnh bảo: “Mẹ, con đã quyết định tốt rồi, mẹ yên tâm, con không sao...”



Giang mẹ nghẹn lại, một luồng khí từ cổ họng chắn đến trong lòng, khiến lòng bà chứa không nổi bất kỳ thứ gì được nữa.
Trong nháy mắt, lệ của Lục Tử Tranh từ viền mắt tràn ra, lướt xuống theo gương mặt: “Tôi không biết, xin lỗi, cái gì tôi cũng không biết cả...”



“Khi đó tôi hỏi tại sao Giang Hoài Khê phải vẽ một tờ bản đồ như thế, lúc cô ấy trả lời tôi, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong mắt của cô ấy, có thần sắc dịu dàng như vậy. Cô ấy nói, miệng của Tử Tranh bị dì nuôi đến rất kén chọn, thức ăn ở nhà ăn trường học ăn không quen, lại thường thường không thích ăn quán ăn bên ngoài, bao giờ cũng ăn vài miếng rồi bỏ, thế này, sớm muộn có một ngày dạ dày sẽ bị đói chết. Đưa tấm bản đồ cho cô ấy, xem có thể nuôi béo cô ấy một chút không.”



Giang Vong có phần bùi ngùi thất vọng: “Hằng năm trước sinh nhật cô, Hoài Khê luôn luôn phải vắt óc suy tính hy vọng có thể đưa cô một món quà đặc biệt, cho cô biết, trên cái thế giới này, có một người, là chân thật như thế, vì sự sinh ra của cô, vì sự hiện diện của cô mà chân thành vui vẻ cảm tạ. Tử Tranh, cô còn đang sợ hãi hoài nghi điều gì? Nếu thế ấy cũng không tính là yêu, vậy tôi thật thay Hoài Khê cảm thấy bi ai.”



Lục Tử Tranh nhẹ nhàng nắm chặt chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhìn chằm chằm tấm bản đồ bày ra, trước mặt lại hiển hiện dáng vẻ dịu dàng hạ mày khép mắt của Giang Hoài Khê nói với cô: “Tử Tranh, tôi ở đây chờ cậu”, trong đôi mắt trong suốt hơi nước có một loại gọi là ánh sáng hy vọng chậm rãi phóng ra hào quang...



Thời điểm Lục Tử Tranh cùng Giang Vong lần nữa đi tới nhà họ Giang, cửa chính của nhà họ Giang, thình lình đã đứng đông đảo một nhóm người, Giang Hoài Khê đứng phía trước nhất của tất cả mọi người, thân thể như ngọc, tóc đen theo gió nhẹ nhàng phất phơ, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về hướng Lục Tử Tranh.



Lục Tử Tranh xuống xe, từng bước từng bước, bước chân kiên định đi về phía Giang Hoài Khê, cuối cùng đứng lại ở trước mặt của nàng, khẽ mỉm cười: “Hoài Khê, để cô chờ lâu, tôi đến rồi...”



Giang Hoài Khê hơi giãn mặt mày ra, bên môi lộ ra một vệt cười nhàn nhạt nhu hòa, lại như dịu dàng.



Gió mát lướt qua hai má Lục Tử Tranh thổi bay tóc dài của cô, từng chút từng chút, lướt đến trái tim trăm lở ngàn loét của Lục Tử Tranh, dịu dàng mà, ôn hòa mà, xoa dịu cảm giác đau xót của cô.



Giang Vong nói, Tử Tranh, còn rất nhiều chuyện cô vẫn không biết.



Vì thế, Hoài Khê, người hiểu tôi như thế, vậy thì, bây giờ, đến phiên tôi nỗ lực, để biết người, để hiểu người, được không?