Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 46 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Sau khi câu “Hoài Khê, vì cô ngàn ngàn vạn vạn lần” được nói ra, Lục Tử Tranh trước sau đều không dời đi ánh mắt, lẳng lặng mà cùng Giang Hoài Khê nhìn nhau rất lâu. Giang Hoài Khê lại dường như bị bỏng bởi ánh mắt sáng rực của Lục Tử Tranh vậy, mang tai dần dần đỏ ửng lên, tầm mắt mang theo chút luống cuống vội vã dời đi, giả vờ tự nhiên mà nhìn về phía xa xa.



Lục Tử Tranh lặng im nhìn cử động của Giang Hoài Khê, con ngươi thoáng ảm đạm dần. Lập tức, cô tựa như nghĩ đến điều gì đó, lại bỗng dưng có phần thư thái than nhẹ một tiếng, im lặng cười cười.



Cô lật lại bàn tay được Giang Hoài Khê yếu ớt bao bọc, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Giang Hoài Khê, mở ra năm ngón tay, từng chút từng chút, khảm vào trong năm ngón tay của Giang Hoài Khê, cùng nàng mười ngón bao bọc.



Một khắc ấy khi mười ngón tay nắm lấy nhau, thân thể Giang Hoài Khê nhẹ nhàng run rẩy một chút, ngón tay cứng ngắc không nhúc nhích. Cuối cùng, nàng quay người qua nhìn về phía Lục Tử Tranh, sương mù trùng trùng trong đôi mắt như mực, dường như có thiên ngôn vạn ngữ, rồi lại muốn nói lại thôi.



Lục Tử Tranh lại chỉ nở nụ cười sáng tỏ và dịu dàng hướng về Giang Hoài Khê, mắt ngọc mày ngài, dáng tươi cười, là xán lạn mà Giang Hoài Khê chưa từng gặp, trong nháy mắt, khiến Giang Hoài Khê thất thần, mắt lại không muốn dời đi một tí tẹo nào.



Nửa đêm, Lục Tử Tranh vốn bởi vì mơ thấy mẹ mà từng thức giấc một lần, khi đó, Giang Hoài Khê đang ngủ rất nặng nề, cô lẳng lặng đưa mắt nhìn Giang Hoài Khê trong màn đêm hồi lâu, nhẹ nhàng vòng lấy Giang Hoài Khê, lần nữa mới có thể bình yên mà ngủ, chẳng qua là, lại không cách nào ngủ sâu được. Sáng sớm, từ trước khi Giang Hoài Khê tỉnh lại, Lục Tử Tranh cũng đã có chút tỉnh táo lờ mờ. Giang Hoài Khê ánh một nụ hôn dịu dàng nhu hòa ở trên chóp mũi của cô, khiến cho cô khoan thai tỉnh lại, vừa mừng vừa sợ. Một khắc ấy khi cái hôn hạ xuống, nhu tình mật ý của Giang Hoài Khê, trong phút chốc đã ủi phẳng nhăn nhúm giữa đôi lông mày, vẻ u sầu giữa trái tim của cô.



Hoài Khê, người cần gì khiến tôi tự lừa gạt mình, rằng đây chỉ là bạn tốt?



Tại vừa nãy, sau khi lần nữa xác nhận ánh mắt dịu dàng kiên định như vậy của Giang Hoài Khê, Lục Tử Tranh cuối cùng sáng tỏ, cuối cùng chắc chắn, cuối cùng an tâm. Nếu như đây cũng không tính là yêu, vậy cô thật phải bi ai rồi.



Tình yêu này, sao lại là cô tự mình độc diễn được? Phải là điệu waltz hai người bước tiến bước lùi vừa ăn ý lại vừa bi ai của cô và Giang Hoài Khê mới đúng. Khi Giang Hoài Khê tiến bước, cô lùi quá xa, khi cô tiến bước, Giang Hoài Khê lại bất ngờ lựa chọn xoay người. Cô không biết Giang Hoài Khê đang sợ hãi do dự điều gì, hoặc có lẽ, là cô tự để vuột cơ hội và duyên phận vốn nên nắm bắt. Nhưng nếu như, tình yêu này nhất định là một hồi truy đuổi, vậy thì cô đồng ý, dâng lên dũng khí đơn độc còn sót lại của mình, dâng lên quãng đời còn lại mà cô ở lại vì Giang Hoài Khê, sánh kịp bước tiến của Giang Hoài Khê, cùng đi đến cùng.



Triều dương đã lên tới giữa trời rồi, phát ra một chút ánh vàng muôn trượng khiến người khó mà ngẩng mặt.



Lục Tử Tranh xiết chặt tay Giang Hoài Khê, ở trong cái nhìn chăm chăm của Giang Hoài Khê, ung dung đứng lên, hơi khom người xuống, ý cười tràn đầy, hỏi Giang Hoài Khê: “Hoài Khê, chúng ta về nhà đi, tôi muốn chuẩn bị bữa trưa cho cô, dạy tôi được không?”




Cuối cùng, chị vẫn nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa kia, một lần, hai lần, ba lần...



Bên trong, truyền đến tiếng nói chị nghe được mấy lần ấy, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ: “Mời vào...”



Em ấy vẫn chưa tan tầm, vẫn chưa đi khỏi, tốt quá... Hứa Bách Hàm nhẹ nhàng nỉ non trong đáy lòng.



Tay nắm chặt nắm cửa, sau lần run rẩy nhẹ nhàng qua đi, tầng tầng tản lực, chặt chẽ xoay tròn, cửa mở, chị đẩy xe lăn, phát sinh tiếng vang nặng nề, xuất hiện ở trước mắt Giang Vong.



Giang Vong vốn đưa lưng về phía nắm cửa, cô đang cầm áo blouse bỏ vào trong tủ treo quần áo, nghe thấy tiếng vang, cô khóa tủ xong bèn hững hờ quay đầu lại, tưởng là tiểu y tá tạm thời tìm mình có việc gì. Lại chưa từng nghĩ, cô vừa quay đầu, lại trông thấy là khuôn mặt quen thuộc, là khuôn mặt cô khắc ghi vào trong lòng, tan vào trong sinh mệnh của Hứa Bách Hàm.



Bởi vì cửu biệt trùng phùng mà cảm xúc của Hứa Bách Hàm vui buồn xúc động ngổn ngang, đôi mắt chị đã ngấn đầy nước mắt, nhưng lại không cam lòng dời đi nửa phân ánh mắt, không cam lòng chớp mắt để nước mắt rơi xuống, chỉ biết bất động mà nhìn chăm chăm vào gương mặt lạnh lùng xinh đẹp hơi có chút xa lạ, nhưng lại vẫn như cũ sít sao tác động đến nhịp tim của chị.



Lúc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ, nhất thời quên mất phản ứng.



Sau lần khiếp sợ thất thần của Giang Vong lúc mới đầu, cô sững người lại, mím môi mỏng thật chặt, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm không có chút rung động nào của ngày xưa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hứa Bách Hàm, mặc chị tùy ý mà đánh giá bản thân.



Hứa Bách Hàm tiến lên một chút, kìm lòng không đặng đưa tay, nắm chặt bàn tay Giang Vong buông xuống bên người, ngước đầu nghẹn ngào hỏi cô: “Vân Bạc, Vân Bạc, thật là em phải không, không phải là chị đang nằm mơ, đúng không?” Chạm tới nhiệt độ chân thật này của Giang Vong, cảm nhận được xúc cảm rõ ràng này, Hứa Bách Hàm chỉ cảm thấy, mệt mỏi mà chị dốc sức chống đỡ nhiều năm qua, trong nháy mắt như tìm được nơi nương tựa, an lòng, muốn khóc, lại muốn cười. Điều chị muốn nhất, muốn nhất, là đưa tay ôm chặt lấy cô, tựa ở trong ngực của cô, nghe nhịp tim rõ ràng của cô, nói cho cô biết, giấc mơ nhiều năm chờ đợi, thật sự rốt cuộc trở thành sự thật rồi...



Giang Vong lẳng lặng mà nhìn Hứa Bách Hàm, hai tay bị Hứa Bách Hàm nắm thật chặt, cũng không giãy thoát ra. Sau một lúc trầm mặc, bên môi cô toát ra một nụ cười cực nhạt cực nhạt, trong mắt, lại không có nửa phân ý cười, khẽ mở môi mỏng, nhàn nhạt trả lời Hứa Bách Hàm: “Bách Hàm, đã lâu không gặp.”