Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 48 :

Ngày đăng: 14:38 19/04/20


Lâm Châu từ buổi chiều đã bắt đầu nổi lên mưa to như trút nước, trời âm u, khiến tâm tình của người khác, cũng trĩu nặng.



Trong phòng phẫu thuật, ca mổ vừa kết thúc thành công, Lý Lập Văn đứng bên cạnh Giang Vong, len lén đánh giá cô gái lạnh lùng xinh đẹp này.



Hơn hai năm anh ta làm đồng nghiệp với Giang Vong, vậy mà hình như còn chưa được gặp nụ cười chân chính dễ chịu, mặt mày thoải mái của cô. Mọi người trong bệnh viện đều ngầm nói cô là lãnh mỹ nhân, lúc phụ nữ nói lời này thì mang theo chút mùi vị chua chát, lúc đàn ông nói lời này thì mang theo trông ngóng cùng mê ly. Lạnh lùng hờ hững của Giang Vong, không hề gây trở ngại sức hấp dẫn của cô đối với đàn ông. Trong bệnh viện, người ngầm thích Giang Vong cũng không ít, chỉ là, Giang Vong chưa từng bao giờ cho những kẻ theo đuổi kia một hy vọng mảy may nào. Lý Lập Văn, cũng là một người trong đó.



Giang Vong nhẹ nhàng gật đầu về phía đồng nghiệp bên cạnh, lấy đó như ý vất vả mọi người rồi, sau đó, cởi đi găng tay phẫu thuật, giẫm bước chân trầm ổn bình tĩnh hướng ra ngoài của phòng phẫu thuật.



Lý Lập Văn do dự một lát, đi theo, trong phút chốc khi Giang Vong đẩy cửa chính phòng phẫu thuật giẫm bước chân ra ngoài, anh ta mời gọi, bảo: “Bác sĩ Giang, nghe nói ở đường Trường Tân có mở một tiệm ăn kiểu Nhật khá ngon, nếu em rãnh rỗi thì nể nang mặt mũi cùng đi thử một lần được không?” Khi anh ta nói chuyện, phía bên cạnh khóe môi lộ ra chút ý cười tinh nghịch, tựa như là tùy ý nô đùa.



Nghe vậy, Giang Vong chưa do dự mảy may nào, định mở miệng từ chối, chỉ là lúc cô lơ đãng ngước mắt, liền nhìn thấy, đôi mắt trong vắt của Hứa Bách Hàm kia, đang không hề chớp mắt mà xích chặt trên người mình, phút chốc khi thấy mình, vẻ mặt chị ta có niềm vui sướng.



Trên hai chân Hứa Bách Hàm được đặt một túi lớn màu đỏ, Giang Vong không dám quan sát hơn nữa. Cô không cách nào lừa gạt mình, nói mình không thèm để ý. Sự thật là Hứa Bách Hàm không đứng lên được, từ khi biết chuyện đó xong, nó luôn luôn như một cây kim đâm vào đáy lòng cô vậy, đâm lấy cô trong lúc lơ đãng, đâm lấy cô máu me đầm đìa, đau khiến cô khó tự kiềm chế.



Thân hình Giang Vong hơi dừng lại một chút, nhíu nhíu mày, thoáng rũ mắt, trầm mặc chốc lát, lại tiếp tục nhấc chân, vừa đi ra ngoài, vừa nhàn nhạt đáp ứng lời mời của Lý Lập Văn: “Được, anh chờ một lát, tôi về văn phòng đổi quần áo.”



Lý Lập Văn không nhịn được ngớ ra một chốc, lỗ tai anh ta không có vấn đề chứ? Giang Vong, đây là, đáp ứng anh ta rồi? Trong nháy mắt phản ứng lại, anh ta vội vã đuổi theo, luôn miệng mà đáp lại Giang Vong: “Không sao không sao, anh không gấp đâu, anh đến văn phòng đổi quần áo xong rồi qua văn phòng em chờ em.”



Anh ta bị hưng phấn vui sướng khiến đầu óc mê man, hoàn toàn không chú ý đến phía sau anh ta, vang lên âm thanh chuyển động có phần trầm thấp của xe lăn, sau khi anh ta đi vào văn phòng xong, nó vẫn luôn đi theo Giang Vong, cùng tiếng bước chân của Giang Vong, một nhịp một nhịp, nhấp nhô mà giao hưởng...



Hứa Bách Hàm hơn ba giờ chiều đã đến bệnh viện, biết Giang Vong tạm thời có ca mổ, bèn vẫn chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, một lần chờ, chính là hơn bốn giờ. Bầu không khí nghiêm túc lạnh lẽo trong bệnh viện, cùng sắc trời âm trầm ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, khiến lòng Hứa Bách Hàm, dần dần mà cũng trở nên ẩm ướt sườn sượt, lành lạnh man mát, trong vẻ mặt, bi thương khổ sở.



Lúc nhìn thấy Giang Vong, Hứa Bách Hàm cảm giác được trái tim của mình dường như sống lại trong nháy mắt, nhảy lên mà tươi sống rõ ràng như vậy. Chị không quên hai hàng lông mày nhăn lại của Giang Vong trong khi nhìn thấy chị, nhưng chị vẫn như cũ, lấy hết dũng khí, tựa như không nhìn thấy gì cả, không thèm để ý đối với thờ ơ coi thường của Giang Vong đối với chị, lặng yên không hé răng mà đi theo.



Giang Vong biết Hứa Bách Hàm vẫn liên tục yên lặng đi theo phía sau cô, cô cau mày, đi ở phía trước Hứa Bách Hàm, cùng chị đồng thời trầm mặc. Cô đẩy cửa văn phòng mình ra, cứ mở rộng ra như thế, vẻ mặt bình tĩnh, cẩn thận tỉ mỉ mà rửa sạch tay mình ở bồn rửa tay, cởi đi áo blouse của mình, bỏ vào trong tủ rồi khóa chặt, mới quay người sang, nhìn về phía Hứa Bách Hàm vẫn chăm chăm nhìn mình, hơi khép mắt nhàn nhạt mở miệng, giọng điệu không tốt cho lắm: “Có chuyện gì không?”



Hứa Bách Hàm nhìn dáng vẻ nhíu lông mày rõ ràng có chút không kiên nhẫn của cô, trong nháy mắt, lòng như bị kim đâm thật sâu vậy, có chút đau đớn khó mà nói rõ, nhưng chị vẫn toét toét khóe môi, cười đến mặt mũi cong cong, giọng điệu dịu dàng: “Chỉ là muốn biết em có thời gian cùng đi ăn một bữa cơm không? À, vốn là chị làm thức ăn em thích nhất, định chờ em tan tầm rồi là có thể nhân lúc ăn nóng, không nghĩ đến là đột nhiên em có ca mổ, bây giờ có lẽ cũng nguội rồi.”



Ánh mắt Giang Vong nặng nề nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa Bách Hàm, cảm thấy, cây kim trong lòng ấy, lại bắt đầu, từng cái từng cái đâm vào khiến cô đau đớn. Cô dời mắt đi chỗ khác, bỗng nhìn thấy Lý Lập Văn đã đứng ở cửa, đang cười chờ cô. Cô nhẹ nhàng hơi khép đôi mắt lại, một lát sau mới lần nữa mở mắt ra, lạnh lùng trong vẻ mặt ngày càng sâu, đi ra ngoài vài bước, nhìn Lý Lập Văn hỏi Hứa Bách Hàm: “Sao bây giờ, tôi đã hẹn Lập Văn rồi.” Rành rành là một câu nghi vấn, Giang Vong lại dùng ngữ điệu bình thản xa cách cực hạn, đem điệu bộ từ chối, bày rõ ràng ra như vậy.
Giang Hoài Khê nhắm mắt lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, bên trong cái khẽ hôn của Lục Tử Tranh, bàn tay nàng che ở trên môi, rốt cuộc, từng chút từng chút vô lực lướt xuống...



Nàng cảm thụ lấy môi lưỡi dịu dàng nhẵn nhụi của Lục Tử Tranh, từng chút từng chút khẽ vuốt qua đôi môi của nàng, cạy ra hàm răng của nàng, từng chút từng chút, công thành đoạt đất, cuối cùng, không nhịn được, nhẹ nhàng mà môi răng lên xuống, khẽ cắn cái lưỡi ấm áp nhẵn nhụi của Lục Tử Tranh, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua, liếm láp, cảm thụ lấy nhiệt độ cùng rung động chân thật nhất đến từ Lục Tử Tranh...



Lúc Lục Tử Tranh nghiêng thân đặt trên người nàng, run rẩy cởi ra áo choàng của nàng, kéo xuống vạt áo của nàng, nhẹ nhàng gặm cắn vai cổ, xương quai xanh của nàng... Giang Hoài Khê nhắm hai mắt lại, không nói gì mà dung túng, từ bên tai lắng nghe tiếng thở dốc triền miên mềm mại nhỏ dài giữa nàng cùng Lục Tử Tranh, còn cả âm thanh thở dài thỏa mãn đến từ đáy lòng...



Ngoài cửa sổ, mưa nhỏ gió nghiêng, cùng kiều diễm cả phòng, từng chút từng chút, tí tách đến trời sáng...



Nến đỏ chập chờn, Giang Hoài Khê trong sự rung động, thân thể ức chế không được mà căng thẳng, hơi ngẩng đầu lên, lộ ra bờ cổ mê hoặc hồn người, hai tay ôm thật chặt Lục Tử Tranh trên người...



Khóe mắt của nàng, có một giọt lệ nhẹ nhàng lướt xuống, bên môi, lại tỏa ra một nụ cười tuyệt mỹ động người...



Tử Tranh, tôi đầu hàng rồi.



Chúng ta, cùng nhau trầm luân đi...



Lời tác giả: Có nên biểu dương tui hay hơm?? (^? ^*)



Lời editor: Có nên biểu dương cả tui hay hơm?? (^? ^*)



Vốn dĩ chương này và chương trước phải đăng từ tối 2 hôm trước, nhưng cái vụ cáp mạng quốc tế bị hỏng đó =.= hic tui cũng đau khổ lắm TvT vừa về nhà check mạng vào được là lên post cho các cô xem đây TvT Hy vọng không dở chứng nữa để tui còn hoàn trước tết...



Với tư cách là độc giả đứng ngoài chứng kiến toàn câu truyện, chắc cũng có nhiều người mong đợi khoảnh khắc hai bạn chính thức bên nhau nhỉ?



Ồ, và tiếc quá, bộ này là thanh thủy văn các cô à~ haha~



Moahahaha~