Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 72 :

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Thứ Bảy ấy, Lục Tử Tranh thức dậy sớm hơn thường ngày, rửa ráy xong xuôi, cô qua loa hâm ly sữa nóng và ăn hai miếng bánh mì, rồi ra cửa trước 5 phút đồng hồ so với thời gian đã giao ước với Liên Huyên, cô định bụng đợi ở cửa chờ Liên Huyên ra ngoài.



Bất ngờ chính là, Lục Tử Tranh vừa mở cửa ra là đã thấy Liên Huyên đứng đợi ở cạnh cửa, bộ dạng như đã chuẩn bị xong xuôi, một tay xách túi, một tay xách... một bao bữa sáng?



Thấy Lục Tử Tranh ra rồi, Liên Huyên lập tức đứng thẳng người, nghiêng nghiêng đầu, tóc đen rơi ra một vai, dịu dàng cười một tiếng, nói: "Chào buổi sáng, ăn sáng chưa?" Nói xong, nàng ta thoáng xách bao sữa đậu nành và bánh bao lên phía trên, giải thích: "Lúc tập thể dục buổi sáng về, mình tiện thể mua bữa sáng, mua hộ cho cậu một phần luôn. Lại sợ sớm quá cậu vẫn chưa thức dậy, nên mình không dám gõ cửa, đứng đây chờ, xem có may mắn gặp cậu đi ra mua bữa sáng hay không."



Lục Tử Tranh nhẹ nhàng khép cửa lại, nhìn nàng ta, cô cắn cắn môi có chút lúng túng bảo: "Mình đã ăn rồi..."



Liên Huyên nghe vậy hơi ngẩn ra, lập tức liền lắc lắc đầu, bộ dạng như không để ý lắm mà cười nói: "Không sao, chỉ là mình lo sớm thôi, thời gian biểu ngày thường của cậu không giống nhau, sợ cậu không để ý tới chuyện ăn uống thôi." Nói xong, nàng ta vừa xoay người mở cửa, vừa đề nghị nói: "Vậy cậu chờ một lát, mình cất nó rồi ra ngay."



Lục Tử Tranh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nhìn bóng người xoay người vào cửa của Liên Huyên, như có suy nghĩ mà nhíu nhíu mày.



Vậy thì, cô ấy đã bắt đầu đứng ở cửa chờ từ bao giờ đây?



Bởi thời gian còn tương đối sớm, nắng mai ấm áp, gió mát phơ phất, trên đường phố là vắng vẻ hiếm thấy. Lục Tử Tranh cách Liên Huyên không xa không gần mà sánh vai bước đến, cô tinh tế nhìn quanh bốn phía một cái, lạnh nhạt bảo: "Hình như tới đây lâu như vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên mình nghiêm túc quan sát hai bên phong cảnh của con đường này đến thế."



Liên Huyên nghiêng đầu nhìn Lục Tử Tranh, tựa như thích thú dâng trào, nàng ta cười nói: "Sau khi mình tới nơi này, sáng sớm mỗi ngày đều chạy bộ xung quanh đây, vì thế lân cận con đường này, mình đều cực kỳ quen thuộc." Nàng ta đưa tay chỉ về phía trước đường xa xa, tự nhiên mà giới thiệu: "Này, cậu xem bồn hoa kia đi, nơi đó có một con đường nhỏ, từ chỗ đó rẽ qua, chính là một công viên. Mỗi sáng sớm, ở trong đều có rất nhiều ông cụ và bà cụ khiêu vũ, đánh Thái Cực, tinh thần tốt hơn rất nhiều so với phần lớn người trẻ tuổi sáng sớm mắt buồn ngủ mông lung. Sau đó đến vườn hoa, đi lên phía trước nữa một chút, có một ngôi nhà cũ của một danh nhân, nhìn như vô cùng cổ xưa, phong cách xây dựng độc đáo khác người so với xung quanh, mình vẫn mong có cơ hội vào ấy xem thế nào. Tiếp đó đi phía trước chút nữa..."



Liên Huyên nói đến những thứ này, rành mạch phân minh, thuộc như lòng bàn tay. Lục Tử Tranh bèn nghiêng đầu nhìn nàng ta, bộ dạng như rất hứng thú, nghe như hết súc nghiêm túc.



Sau khi xuôi theo đoạn giới thiệu ở con đường này của Liên Huyên, lúc giới thiệu xong, đại học X cũng đã gần ở trước mắt.Lục Tử Tranh không nhịn được mỉm cười, nói đùa với Liên Huyên: "Xem ra, so với mình, cậu càng hợp chức hướng dẫn viên du lịch này hơn, sáng sớm chạy bộ là thói quen tốt, không chỉ rèn luyện thân thể mà còn mở mang tầm mắt."



Liên Huyên cũng dịu dàng cong cong khóe môi, hai cái lúm đồng tiền không sâu lộ ra, do dự một chốc mới nói: "Sáng sớm chạy bộ quả thật rất tốt, vậy cậu có hứng thú buổi sáng cùng nhau rèn luyện với mình không, một mình mình khó mà kiên trì nổi."



Nàng ta nhìn Lục Tử Tranh, ý cười nhẹ nhàng trên mặt, ánh mắt tự nhiên hào phóng, tựa như đây thật sự là một đề nghị thuận miệng nô đùa mà thôi.




Tại sao Giang Hoài Khê và Liên Huyên đều phải hỏi cô vấn đề như vậy? Hay hoặc là, hai người họ đang muốn mình chứng minh cho họ thế nào?



Thanh âm của Lục Tử Tranh, nhẹ nhàng nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo: "Thật ra như bây giờ cũng rất tốt mà, không phải sao, chúng ta vẫn là bạn bè."



Môi mỏng của Liên Huyên sít sao mím thành một đường, nàng ta chỉ cúi đầu, không đáp lại Lục Tử Tranh.



Thật ra, trong rất nhiều năm, Lục Tử Tranh đều cho rằng, sau chia tay thì không cách nào trở thành bạn bè, vì, đã từng yêu nhau thật sự, khi đối mặt lẫn nhau sẽ quá mức tàn nhẫn. Mà bây giờ, bởi vì Giang Hoài Khê, bởi vì Liên Huyên, cô đột nhiên minh bạch, sau chia tay không cách nào trở thành bạn bè, có lẽ là vì lẫn nhau có oán hận, hoặc là, vẫn còn yêu, tóm lại, trốn không được câu kia, đấy là: vẫn như cũ không buông xuống được.



Hiện nay, cô có thể tâm không khúc mắc, ngay thẳng mà đối diện với Liên Huyên như vậy, cũng chỉ vì vừa lúc chứng minh cô thật sự đã triệt để buông xuống, không còn bất kỳ lưu tâm.



Chỉ là, vào giờ phút này, nhìn Liên Huyên bên cạnh đang yên lặng vô thanh, nghĩ đến vẻ mặt ảm đạm khó hiểu của Giang Hoài Khê đêm đó, còn cả dạo gần đây khi nhắc tới Liên Huyên Giang Hoài Khê sẽ chợt trầm mặc, hình như Lục Tử Tranh đột nhiên lĩnh ngộ rồi.



Hình như Liên Huyên vẫn không rõ ràng, đối với mình mà nói, tất cả đã trở thành quá khứ từ lâu, không thể cứu vãn; mà Giang Hoài Khê, có lẽ cũng không tự tin như trong tưởng tượng của mình? Đối với cô, hay là đối với bản thân?



Bước chân của Lục Tử Tranh dần dần nặng trĩu xuống, lông mày hơi nhíu lên. Có lẽ, khoảng cách như vậy, đối với cô và Liên Huyên mà nói, thật ra cũng không thích hợp?



Liên Huyên sẽ không chết tâm, Hoài Khê sẽ không an tâm.



Ở trong lòng Lục Tử Tranh thở một hơi thật dài. Hoài Khê, dù lòng tôi có hiểu cậu thế nào, có một số việc, cậu không chỉ rõ, tôi cũng không cách nào hiểu thấu được. Trong tình yêu, muốn hiểu nhau gần nhau, có lẽ thứ chúng ta cần học, vẫn còn rất nhiều.



Chú thích:



[1] Bạch Lộ Châu là đất bồi lòng sông Trường Giang trong lịch sử Nam Kinh. Được xưng tên Bạch Lộ Châu là vì đàn cò trắng tụ hội ở trên đất bồi.