Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 93 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Cùng lúc đó, vườn số 2.



“Các người là ai?”



Đông Lôi hít một hơi thật sâu, run rẩy hỏi lại.



Chân cô mềm nhũn ra, cục diện súng thật đạn thật như thế này cô chưa từng gặp thấy. Mặc dù gia đình cô từ sau khi ông nội bị bắt cóc thì tất cả bảo an hay vệ sĩ đều được trang bị súng, trong trường hợp tính mạng bị de dọa có thể nổ súng, nhưng tình huống như vậy cũng chưa từng xảy ra.



Cô nhìn thấy kẻ bắt cóc đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía “Hàn Tịnh”, nơi đó có một hào quang lấp lánh mà cô không hiểu được.



“Hàn Tịnh” cũng không có giơ tay lên, cô ấy đi từng bước cẩn thận, vừa kiên định vừa thận trọng giống như bất cứ lúc nào cô ấy đều có chuẩn bị sẽ phản kháng lại, ánh mắt bình tĩnh không gì sánh được đang quan sát kẻ bắt cóc, không hề lộ ra vẻ khiếp sợ.



“Hãy bớt nói sàm đi. Đi nhanh!”



Kẻ bắt cóc thân hình gầy gầy trầm giọng quát một tiếng, rồi dùng súng chỉ đường.



“Các người muốn cái gì? Tại sao lại bắt cóc mẹ ta!”



Đông Lôi ương ngạnh không chịu đi, hơn nữa còn trợn trừng mắt lên nhìn, trong lòng hoảng loạn nhưng cô vẫn phải giả vở bình tĩnh, nói.



“Phanh!”



Kẻ bắt cóc kia đột nhiên nhắm ngay vào chén trà bên cạnh Đông Lôi nổ súng, “phanh” một tiếng, chén trà bằng sứ Thanh Hoa tinh sảo vỡ vụn, những mảnh vỡ tung ra khiến Đông Lôi sợ hãi hét lên.



“Nếu không ngoan ngoãn làm theo. Đông tiểu thư, sọ của cô cũng giống như chén trà kia, vỡ toang!”



Người đàn ông kia dùng ánh mắt băng lãnh cùng ngữ điệu hù dọa Đông Lôi.



Ninh Mẫn yên lặng vẫn không lên tiếng nhìn về hướng Đông Lôi: "Cô bé này lớn lên trong cuộc sống nhung lụa, từ trước đến này chưa từng trải qua sóng gió nên vô cùng sợ hãi, nửa câu cũng không nói được."



Ninh Mẫn đi tới, kéo Đông Lôi đang đứng chết lặng trên chiếc thảm đỏ cạnh cầu thang đi, sau đó cúi đầu nói nhỏ với cô ấy một câu:



“Đừng cứng đầu với bọn chúng. Bọn người này cái gì cũng có thể làm ra được!”



Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, cảnh tượng ám sát sẽ thảm khốc như thế nào!



Những kẻ ám sát được phái đi, vì để hoàn thành nhiệm vụ bọn chúng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.



Giây phút viên đạn được bắn ra khỏi nòng súng, trong lòng bọn chúng đều rất tàn nhẫn, bọn chúng chỉ tâm niệm: Muốn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho, thì phải lấy việc phục tùng là thiên chức.



Mặc dù hiện tại là thời đại hòa bình, nhưng điều này không thể nói được rằng: hành vi mưu sát không tồn tại.



Ai cũng biết, hiện tại trong nước quan hệ của ba gia tộc chính trị lớn Hoắc, Thần, Cố rắc rối thế nào.



6 năm trước, Hoắc Khải Hàng đã từng bị người khác ám sát, thậm chí còn là lúc hắn vừa mới rời khỏi nước, máy bay đã bị tấn công, sau đó bọn họ bị bắt đến một đảo nhỏ.



Lần đó, cô phụng mệnh dẫn một đội đến đó cứu viện, tuy đã đánh gục 31 tên cướp nhưng phe mình bị hao tổn mất 4 người. Trong cuộc chiến sống còn, sinh mệnh giống như trò chơi, nếu bạn tham gia vào trò chơi đó thì chỉ cần tôn trọng một nguyên tắc: Đặt mạng sống của mình cùng với nhiệm vụ lên hàng đầu.



Tình huống hiện tại và hành động giải cứu lần đó cơ bản giống nhau.



Nhưng bất đồng ở chỗ: Lần đó, cô dẫn đầu cả tổ hành động, còn lúc này, cô lại trở thành đối tượng bị mưu sát.



Loại hành động này, nếu như mục đích ủa nhiệm vụ chưa được hoàn thành thì sẽ không thể dừng lại. Trừ khi cấp trên ra lệnh kết thúc hành động. Bằng không, mặc dù mẹ con Đông Lôi có chết ở trong lần mưu sát này thì tương lai, bọn chúng vẫn sẽ sai người truy đuổi cô.



“A...”



Tay Đông Lôi đang run lên bần bật, Ninh Mẫn cố nắm thật chặt tay cô ấy, cùng đi lên lầu. Nhưng đứa trẻ này quá sợ hãi, ngay cả bước đi thôi cũng không thể, toàn thân cô ấy run rẩy, đột nhiên bước hụt một cái, Đông Lôi kinh hãi hét lên, cả người ngã lại về phía sau.



Vốn là Ninh Mẫn vẫn đang nắm tay cô ấy nên có thể kéo lại được, nhưng nhất thời cô lại đổi ý, cố tình đẩy thêm một cái để Đông Lôi ngã xuống nhanh hơn.



Ở phía sau, kẻ bắt cóc lại giơ khẩu súng lên coi xét.




Tên thân hình cao lớn đưa ra thông điệp cuối cùng, ngữ khí mang theo vẻ hung tàn.



“Tôi đi!”



Hai người này nhắm vào cô, sao có thể để đồng ý với điều kiện của Đông Đình Phong?



Đông Đình Phong yên lặng nhìn cô, sắc mặt cô bình tĩnh như vậy khẳng định cô biết rõ lai lịch của những người này, cô muốn tự đứng ra giải quyết chuyện này, không muốn liên lụy người vô tội. Cô là một cô gái lương thiện, nhưng cô đã chọc đến kẻ nào mà lại bị ám sát như vậy. Hiện tại hắn thực sự không nghĩ ra.



Vụ bắt cóc xảy ra đêm nay cuối cùng đã kết thúc bằng việc để Hàn Tịnh lên trực thăng cùng bọn chúng, lúc 10 giờ 30 phút, Đông Đình Phong đứng trong đêm, chăm chú ôm thật chặt người mẹ như sắp ngất của mình, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía chiếc trực thăng, lúc này có một chút mất mát trong mắt hắn.



Thôi Tán nắm chặt tay thành hình nắm đấm bước lên trước túm lấy cổ áo Đông Đình Phong, rồi đẩy Hà Cúc Hoa a, rống lên một câu:



“Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, thì Đông Đình Phong, cả đời này tôi sẽ hận anh!”



Vừa nói dứt câu, anh ta quay đầu bước đi.



“Cẩn Chi, hiện tại con muốn làm gì?”



Hà Cúc Hoa nhẹ nhàng hỏi, bà không tin con trai bà sẽ để bọn bắt cóc nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.



“Mẹ, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện này con sẽ giải quyết được!”



Hắn nhìn về phía cô em gái vẫn chần chừ không chịu quay về:



“Lôi Lôi, em đỡ mẹ về phòng đi!”



Vừa nói hết câu, hắn quay đầu bước đi, mấy vệ sĩ cũng đi theo.



“Anh, nhất định anh phải cứu chị dâu về!”



Đông Lôi vừa đỡ lấy mẹ mình, đồng thời nói lên một câu, bất giác không hiểu sao trong miệng lại thay đổi cách xưng hô.



Đợi bọn họ đi xa, Hà Cúc Hoa mới liếc xéo lườm con gái, thanh âm khàn khàn hỏi:



“Không phải con vẫn luôn ghét cô ta sao?”



“Vâng, con vẫn luôn ghét chị ấy. Nhưng hôm nay con phát hiện, thật sự chị ấy rất tốt. Mẹ, chị ấy đã cứu con. Hiện tại người đang gặp nguy hiểm là chị ấy...”



Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói của cô không kìm được mà mang vài phần lo lắng.



“Lôi Lôi!”



“Mẹ, con muốn hủy bỏ hôn ước giữa con và Kiều Sâm. Chuyện này mẹ có ủng hộ con không? Chị dâu nói: Phụ nữ vì một người đàn ông không yêu mình mà si mê bất ngộ, đó là không tôn trộng chính mình. Con quyết định rồi, sau này, con phải gả cho một người đàn ông thực sự hiểu con và yêu con!”



“Được!”



“Mẹ, thật sự Hàn Tịnh không có kém cỏi như chúng ta nghĩ đâu. Chị ấy rất dễ gần... Chí ít, chị ấy cũng dũng cảm hơn con, độ lượng hơn con...”



Hai mẹ con cô đi về phòng, mấy vệ sĩ nữ cũng đi theo.



Lúc ngồi xuống, nét mặt trắng bệch của Hà Cúc Hoa lộ ra nét vui mừng, chuyện hôn nhân này, ngay từ đầu bà đã không tán thành, nhưng con gái bà thích, bà cũng không phản đối, hiện tại, đứa con gái này của bà đã thông suốt, bà có thể thấy cô đã trưởng thành rồi. Nhưng người khiến cô hiểu rõ lại là Hàn Tịnh. Nói ra ai có thể tin được.



Hơn nữa, Hàn Tịnh lại đồng ý hi sinh bản thân để thay thế bà, đây cũng là điều khiến bà không hề nghĩ đến.



Đối mặt với nguy hiểm không hề sợ hãi là tinh thần khiến người khác nể phục.



Liều mình cứu người càng là mị lực hấp dẫn bất cứ kẻ nào.



Nếu như, trong đời Hàn Tịnh không xuất hiện hai người đàn ông Thôi Tán và Tống Minh Hạo, có lẽ bà sẽ thay đổi cái nhìn về đứa trẻ này.