Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 95 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Hoắc Khải Hàng hung hăng nắm chặt lấy mép bàn, cặp mắt lãnh khốc vô tình xưa nay bỗng lóe lên một tia sáng chói mắt. Biểu hiện này của hắn khiến nhân viên bên cạnh chỉ biết ngây người nhìn ngắm.



Giây phút này, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được không khí đang tràn vào trái tim nặng nề kia, hắn như sống lại một lần nữa, cơ thể như có một luồng sinh khí thần kì truyền đến khiến cho những mệt mỏi suốt bấy lâu này đều tiêu biến, cũng giống như cả người lại lần nữa được sống lại. Nhưng đồng thời, chính lúc này trong hắn cũng có vô số những nghi hoặc.



Tinh thần phức tạp khiến hắn chết lặng tại chỗ, nhân viên vì không thấy hắn ra chỉ thị tiếp theo mà cứ nghe đi nghe lại hai chữ cuối cùng đó, hơn nữa mỗi lần nghe lại, tâm trạng của hắn lại biến đổi.



Lý Hưởng đã xảy ra chuyện gì?



Nhiệm vụ của Lý Hưởng tại sao lại có quan hệ với Ninh Mẫn?



Còn Ninh Mẫn tại sao lại dùng giọng nói thảm thiết đó để gọi Lý Hưởng?



“Lập tức định vị vị trí phát ra tín hiện này.”



Hoắc Khải Hàng trầm giọng ra lệnh.



“Rõ!”, Một lúc sau, “Báo cáo Hoắc thiếu, tín hiện phát ra từ phía nam Ba Thành. Nếu muốn tiến hành quét rõ khu vực thì phải khởi động hệ thống xác định vị trí. Mà cái này lại không thuộc trong quyền hạn của chúng ta nên nhất định phải xin phép cấp trên.”



“Lập tức xin phép!”



“Rõ!”



Hoắc Khải Hàng đi qua đi lại, trong lòng có một cảm giác bất an đang từ từ xâm lấn, chính điều này đã tàn nhấn cướp đoạt đi sự vui mừng của hắn khi biết cô không chết.



Điện thoại di động vang lên, nghe thấy tiếng chuông chỉ dành cho một ai đó vang vọng, hắn chợt dừng lại, chạy như bay đến chỗ bàn làm việc, nắm chặt lấy chiếc điện thoại, trên màn hình hiện lên cái tên: LX009, là số của Lý Hưởng gọi đến.



Hắn nhanh chóng gạt sang, không đợi Hoắc Khải Hàng hỏi, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng kêu phẫn nộ:



“Lý Hưởng! Lý Hưởng... Anh ta bị làm sao vậy? Mẹ khiếp, anh ta bị sao vậy?”



Nghe vậy trong lòng Hoắc Khải Hàng đột nhiên trầm xuống.



***



Ninh Mẫn quỳ ở đó, chỉ biết rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài trên má, trong lòng cô không cầm được đau thương, nó cứ lớn dần lên, bóp chặt lấy trái tim cô.



Bi thương lớn nhất trên đời này chính là sinh ly tử biệt. Mà gần đây, cô vẫn luôn bị dằn vặt về nó.



Trong bóng tối, cô chậm rãi vuốt nhẹ đôi mắt vẫn đang trợn trừng của Lý Hưởng. Một luồng ý nghĩ tuyệt vọng đến khó tin đang gặm nhấm ý chí của cô. Hễ là người cô quan tâm thì không một ai có được kết cục tốt đẹp, điều này sao mà khiến cô không phẫn nộ và sợ hãi cơ chứ? Nhưng cô lại không biết làm sao để có bắt được bọn chúng?



Mình cô bé nhỏ như vậy thì sao có thể chống lại được bọn chúng?



Phía sau, người đàn ông tên Đới Lịch kia đột nhiên tỉnh lại, khi thấy rõ được tình hình trước mặt, hai mắt hắn trợn trừng lên rống lớn.



“Không thấy gì sao? Ông ấy đã chết rồi!”



Ninh Mẫn thẫn thờ trả lời, trong lòng cô có một cảm giác như bị dồn đến bước đường cùng, vô cùng hoang mang: Bọn họ rốt cuộc đã phái đi bao nhiêu người để ám sát cô? Nếu mục tiêu được ấn định là cô, vậy tại sao người bị bắn chết lại là Lý Hưởng? Là bởi vì Lý Hưởng không thi hành mệnh lệnh cho nên mới bị săn giết sao? Vậy mục tiêu tiếp theo của bọn họ là ai? Có phải là cô không?



Tóm lại, cô cảm thấy chuyện này có chút không đúng lắm.



“Là cô giết anh ta?”



Đới Lịch quả quyết nắm lấy khẩu súng trường bên cạnh, sau đó lên đạn chĩa thẳng vào cô, hai mắt đỏ ngầu nói. 



Hắn và Lý Hưởng đã hợp tác rất nhiều năm, tuy thường xuyên bất đồng ý kiến nhưng tĩnh nghĩa rất tốt. Cho dù vừa nãy Lý Hưởng có đánh lén hắn nhưng hắn vẫn tin tưởng chuyện mà Lý Hưởng làm ắt sẽ có nguyên nhân của nó.



Lúc ngất đi, hắn đã từng nghĩ: Lúc tỉnh dậy nhất định hắn sẽ được nghe một lời giải thích rõ ràng.



Nhưng khi hắn mở mắt thì Lý Hưởng đã chết. Sự thật này khiến hắn sợ hãi.



“Ông ấy vì tôi mà chết!”



Cô không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói, an tĩnh giống như một pho tượng đang quỳ thẳng tắp.



“Vậy cô phải đền mạng cho Lý Hưởng!”



Đới Lịch rống lên một câu, nghĩ đến người phụ nữ lúc trước thân thủ rất giỏi này, ý nghĩ đầu tiên của hắn là muốn giết cô nhưng hắn lại không nổ súng luôn, bởi hắn nghĩ:



Thứ nhất, một hung thủ sẽ không bao giờ quỳ xuống trước thi thể người bị hại.



Thứ hai, với độ tận tâm của Lý Hưởng mà nói, nếu không phải Lý Hưởng và người này có quan hệ đặc biệt thì tuyệt đối ông sẽ không cản trở việc thi hành nhiệm vụ.



Trước khi nổ súng, hắn phải làm rõ thân phận của người này và nguyên nhân cái chết của Lý Hưởng.



“Điều hiện tại ông nên suy nghĩ không phải chuyện này mà là làm thế nào để giữ lại mạng sống của chính ông! Cho dù hôm nay ông có nổ súng giết tôi, ông cho rằng ông có thể trở về báo cáo kết quả sao? Nếu không tin, ông có thể thử, xem xem sau khi giết tôi, ông có thể sống sót qua ngày hôm nay không! Có câu này tôi muốn nói với ông: Ngày hôm nay của tôi chính là ngày mai của ông...”



Ninh Mẫn chậm rãi đứng lên, dùng ánh mắt bình tĩnh không gì sánh bằng đối mặt với cây súng được mệnh danh là cỗ máy giết người hàng loạt trước mắt.



Đới Lịch cau mày, hắn nghe được thanh âm gì đó trong câu nói này.



Những người được phái đi thông thường không phải kẻ ngốc, họ không chỉ có đầu óc mà còn có độ trung thành rất cao. 



Bọn họ sẽ có tín ngưỡng cuộc sống của chính mình. Loại tín ngưỡng này có thể được hình thành từ nhỏ, cũng có thể do quy định hành nghề nghiêm khắc, sau khi bị tẩy não sẽ được truyền bá.




“Ở đâu?”



“Cốp sau!”



“Vậy để tôi thử một chút! Dừng lại để tôi đi lấy!”



Cô chưa nói là cô xử lí vết thương rất chuyên nghiệp đúng không?



“Được!”



Chiếc xe lập tức dừng lại.



Ninh Mẫn gắng chịu đựng vết thương ở chân đi ra cốp sau lấy hộp thuốc y tế. Bên trong xe bật máy sưởi nhưng ngoài xe nhiệt độ xuống dưới -5/-60C. Giây phút vừa đặt chân xuống xe, toàn thân cô run lên, bàn chân trần đặt xuống nền đất đang run lên lẩy bẩy.



Đông Đình Phong liếc mắt nhìn cô, đầu hắn thong thả dựa vào ghế, thoáng thấy chân cô toàn là máu nhưng cô vẫn không hề kêu một tiếng khiến hắn có chút cảm thán: Người phụ nữ này thật mạnh mẽ!



Rất nhanh sau đó cô quay trở lại, ngồi trên ghế, từ trong hộp thuốc y tế lấy ra một cây kéo, sau đó dứt khoát cắt phăng chiếc áo của hắn, chỗ thịt bị đạn bắn vài cháy xẹm, vết thương rất nghiêm trọng, hơn nữa máu còn không ngừng chảy.



Ninh Mẫn cẩn thận kiểm tra một chút, nếu viên đạn xuyên qua cơ thể thì chỗ đạn đi vào sẽ không thể quá lớn, vì vậy lúc đi ra sức nổ mới lớn. Đường kính đạn càng lớn thì lực sát thương càng mạnh. Đầu của Lý Hưởng bị nứt toát là như vậy.



“Vẫn may, khoảng cách khá xa nên viên đạn bị bắn vào một vật cứng mới bắn ngược trở lại phía anh... Tình huống không quá tệ... Nhưng cần phải lập tức lấy viên đạn ra. Ở đây anh có thuốc gây mê không?”



Cô lại bới bới trong hộp thuốc y tế.



“Không có!”



“Vậy anh có thể chịu được không? Trong tình huống không có thuốc gây mê!”



Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lấm tấm mồ hôi, sau đó liền cường điệu nhấn mạnh một câu:



“Đông Đình Phong, anh rất đàn ông, rất nam tính, rất man nên không sợ đau đúng không?”



Nếu không phải vì quá đau có lẽ hắn sẽ chết cười vì câu nói của cô, người phụ nữ này đang nịnh hắn sao?



“Có thể thử! Chỉ là... tôi có chút hoài nghi về bản lĩnh của cô?”



Hắn nói lầm bầm gắng chịu đựng nỗi đau.



Ninh Mẫn liếc xéo hắn một cái, người này dám coi thường cô:



“Tôi cũng rất hoài nghi về sức chịu đựng kia của anh. Hứ, anh đây toàn thân da mỏng thịt mềm...”



“A, không phải kích! Làm đi! A... Nhẹ một chút. Người phụ nữ như cô thật nhẫn tâm...”



Cô hạ thủ không rõ ràng, hơn nữa lại quá tàn nhẫn, không hề đợi hắn có chút chuẩn bị nào đã lấy con dao nhỏ từ trong hộp thuốc ra chọc thẳng vào thịt hắn khiến hắn lần đầu tiên kêu lên thảm thiết. Đúng thật là mất mặt! Mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, cả mặt hắn lúc này giống như bị đốt vậy, đỏ bừng cả lên.



Giây phút đau đớn như kéo dài cả ngày kia khiến đầu óc hắn trở nên trống rỗng.



Có chút gì đó thoáng qua, từ trong sâu thẳm kí ức xa xôi trở về ồ ạt giống như thủy triều vậy.



“Có sợ đau không?”



“Viên đạn nhất định phải lấy ra sao?”



“Nếu anh vẫn còn muốn giữ lấy cánh tay trái của mình!”



10 năm trước, hắn và Kiều Sâm đã gặp qua một bé gái tên Tiểu Vũ Mao.



Lần đó, ông bà nội hắn bị bắt cóc, hắn và Kiều Sâm cùng nhau điều tra, cuối cùng, tay trái của hắn bị trúng đạn và bị bắt, sau đó bọn họ bị bọn bắt cóc cho đội một chiếc lồng sắt, không hề có lỗ mắt, còn có khóa ở trên đầu, đây là vì chúng không muốn hắn và Kiều Sâm nhận ra tướng mạo cả bọn chúng.



Lần đó, là cô gái nhỏ thủ đoạn độc ác kia đã dùng con dao nhỏ giúp hắn lấy viên đạn ra. Rồi còn dùng rượu trắng để tẩy trùng vết thương cho hắn. Lúc đó, hắn đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không hề kêu lên một tiếng. Bởi vì tình huống không cho phép.



Sau đó cô gái nhỏ cười tủm tỉm nói với hắn:



“Anh rất đàn ông, rất giống ba tôi, rất đàn ông, rất man, không hề sợ đau.”



Lần đó, Kiều Sâm cũng bị đeo lồng sắt, nhưng lồng sắt của anh ta khá lớn nên có thể nhìn được một chút, anh ta thấy tướng mạo của cô bé đó rồi nói lại với hắn: Đó là một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy có cặp mắt to tròn, đen láy, linh hoạt hơn nữa còn rất gian xảo, cùng với mái tóc ngắn.



Lần đó, cô gái dũng cảm kia vì bảo vệ bà nội hắn mà bị trúng đạn vào ngực, sau đó cô bị ném xuống nhà tù trong thuyền cùng bọn họ.



Lần đó, Kiều Sâm có giúp cô lấy đạn ra nhưng cuối cùng vì quá yếu nên cô đã chết, sau đó, bị ném bọn cướp ném xuống biển, cứ như vậy một cô gái xinh như hoa đã không còn nữa.



Còn bọn họ sau đó mấy ngày cuối cùng cũng được cứu.



Nhiều năm sau đó, Kiều Sâm có nói với hắn: “Bức hình lúc nhỏ của Hàn Tịnh rất giống Tiểu Vũ Mao.”



Và hôm nay, trong cuộc đời của hắn lại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ giả mạo Hàn Tịnh, rồi vẫn câu nói đó: “Giống nhau như đúc”.



Hắn kinh ngạc, trong lòng không khỏi hoài nghi:



Có thật là Tiểu Vũ Mao năm đó đã chết rồi không?