Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 100 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Không gian trong nháy mắt như dừng lại, hương trà nhẹ nhàng thoang thoảng, vị ngọt của trà vẫn như cũ lưu luyến nơi đầu lưỡi, có chút ngòn ngọt, chỉ là chút ngọt này hiện tại còn mang theo vài mùi lạ, tâm tư cô rối loạn.



Ninh Mẫn cố trấn tĩnh, lúc chạm phải ánh mắt ôn nhu, bình tĩnh hơn nữa còn rất kiên định của hắn, không hiểu sao tim cô nhảy lên thình thịch. Đông Đình Phong chết tiệt này đúng là con cáo già ngàn năm thích dọa người mà, những người khác đều không chút nghi ngờ đối với cô, tại sao độc chỉ có hắn nhìn rõ bộ mặt thật của cô vậy?



Hiện tại phải làm sao?



Có thể giả bộ nghe không hiểu?



“Anh đang nói cái gì vậy?” Ninh Mẫn giả vờ không hiểu, “Cái gì mà nói rõ thân phận của mình? Cái gì mà một lần thay “Hàn Tịnh” nói tất cả? Còn cả cái gì mà đăng ký kết hôn hả?”



Cô giả vở vô tội hỏi lại hắn.



“Thế nào, còn muốn giả bộ sao? Còn muốn tiếp tục chơi trò mạo danh sao? Có cần ta mời chuyên gia tới kiểm nghiệm dấu vân tay không?”



Biết chắc người phụ nữ này tuyệt đối không dễ dàng hiện nguyên hình, vì vậy, hắn cố tình ném ra mấy lời kia để de dọa cô, quả nhiên biểu cảm cô liền cứng đờ.



Đông Đình Phong ung dung nhếch môi, tiếp tục nói:



“Có chuyện, cô tính cũng không tồi, ta đối với Hàn Tịnh không hiểu rõ lắm, nhưng ta và cô ấy có rất nhiều giao hẹn mà cô không biết. Nếu như cô muốn giả mạo cô ấy, thực sự cô không nên quá quyết liệt như vậy. Nếu như cô không đường hoàng thì ta nghĩ ta cũng chẳng thèm để ý đến cô. Dù sao thì tướng mạo của hai người cũng rất giống nhau. Nhưng dù giống như thế nào thì bản chất vẫn khác nhau. Hàn Tịnh quá dịu dàng, mặc dù cũng có lúc cố chấp nhưng tính cách từ nhỏ đã nhẫn nhục chịu đựng, rất ít khi lộ bộ mặt quật cường. Còn cô, trời không sợ, đất không sợ, vừa há miệng ra thì giống như muốn cắn người. Cô như vậy thì làm sao có thể là cô ấy? Còn nữa...”



Hắn dừng lại một chút, ánh mắt từ từ nhìn xuống dưới ngực cô và dừng lại ở chỗ thanh nhã, cao vút, mềm mại đó, chậm rãi nói: 



“Trên người Hàn Tịnh không có sẹo, còn bên ngực phải của cô lại có một vết sẹo. Có lẽ rất nhạt nhưng nó cũng là mấu chốt của sự khác biệt!”



Câu này cũng không mang theo vẻ khinh nhờn nhưng tuyệt đối mờ ám. 



Mặt cô thoáng cái ửng đỏ, cắn răng, cảm giác giống như từng sợi lông trên người đang dựng đứng lên: Chuyện ở chỗ đó tại sao hắn lại biết? Lẽ nào hắn có lắp camera trong phòng tắm?



“Đông Đình Phong, làm sao anh có thể...”



Chưa nói xong thì thấy hắn cười ra tiếng. Đúng, hắn đã cười, cười rất sung sướng và thoải mái, trong căn phòng tĩnh lặng còn vang vọng, vờn quanh nhưng không toát ra nửa phần tà khí.



Nụ cười này khiến ánh mắt hắn như được gột rửa trở nên vô cùng trong trẻo và sạch sẽ, mùi vị băng lãnh kia thoáng chút tan biến, giống như tháng 3 âm lịch, bầu trời đột nhiên trong xanh, mây mù tan biến, cảnh xuân mê hoặc, cảnh sắc như tranh khiến người ta nhìn vào cảm thấy thích thú. Đúng, người đàn ông này cười lên rất có mị lực.



“Ta làm sao nào? Giở trò lưu manh có đúng không? Kỳ thực ta chỉ đoán thôi mà cô đã thừa nhận!”



Choáng váng, người này rõ ràng đang lừa cô, vậy mà cô đã loạn lên, để rồi thoáng chút đã nói ra bí mật không thể tiết lộ này.



Nhưng làm sao hắn có thể đoán được trên ngực cô có sẹo? Ở đây hình như có vấn đề. Trên thực tế, hiện tại, những vấn đề cô phải đối mặt quá nhiều. Hết vấn đề này sang vấn đề khác, mà mỗi vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng.



Tâm tình cô bỗng chốc hỗn loạn.



Nhưng còn một chuyện cấp bách nhất nhất khiến cô đau đầu hơn cả vấn đề thân phận, vốn là cô muốn mượn cuộc đàm phán ly hôn với hắn lần này mong muốn lợi dụng thế lực của hắn để xuất cảnh, nhưng hiện tại tất cả đã sụp đổ, thân phận bị vạch trần, vậy lấy đâu ra cơ hội cùng hắn thỏa thuận ly hôn chứ?



Phải làm sao bây giờ?



Cô muốn chết!



Về phần kẻ khởi xướng ra chuyện này, tâm tình hắn vui sướng hơn bao giờ hết, lớp mặt nạ kia đã được xé bỏ, việc tiếp theo hắn phải làm chính là lừa người phụ nữ này đồng ý làm bà xã của hắn.



Có lẽ phải dùng chút thủ đoạn, bởi vì nha đầu này quá khó chơi, cô chắc chắn không chịu ngoan ngoãn nghe lời.



Đông Đình Phong rất rảnh rỗi, hắn bắt đầu pha một ấm trà nữa, nhưng đến lúc pha xong, nha đầu này vẫn không nói gì. Hắn đẩy một chén trà sang cho cô, dáng vẻ lấy trà mời bạn, sau đó ôn tồn khuyên nhủ một câu:




Sau khi người này biết cô là giả mạo, chuyện đầu tiên không phải là tìm hiểu lai lịch thân phận của cô có ác ý hay không mà là cầu hôn cô?



“Ừ, cô có thể cho là như vậy!”



Hắn thoải mái thừa nhận.



Đông đại thiếu theo đuổi phụ nữ thật là có sáng tạo riêng, đặc biệt lợi hại.



Ninh Mẫn há miệng, là lạ nói:



“Anh không sợ tôi ở lại sẽ gây đến phiền phức cho Đông gia sao?”



“Đông gia không sợ phiền phức!”



Ngữ khí này có phải quá ngông cuồng không?



“Đông Đình Phong...”



“Cô cũng không cần trả lời ngay, có thể từ từ suy nghĩ. Ta cho cô ba ngày suy nghĩ, đến lúc đó, ta sẽ tới nghe câu trả lời của cô!”



Rất kì lạ, trên mặt hắn đột nhiên hơi nóng lên, trong lòng cũng có mấy phần khẩn trương, hắn rất sợ cô không do dự gì ném ngay cho hắn câu trả lời mà hắn không muốn nghe nhất. Từng câu từng chữ của hắn có vẻ rất tự tin, nhưng thực sự hắn chỉ muốn thể hiện mình rất nghiêm túc với chuyện này thôi.



Đây là lần đầu tiên hắn đối với một cô gái lại như vậy, hắn không biết phải làm thế nào để lấy lòng cô, cũng không biết làm thế nào để cô vui cả.



Giây phút này, hắn phát hiện chính mình cuối cùng sau 30 năm học đông học tây, nhưng khi đối diện với người phụ nữ mà mình quan tâm lại trở thành một phế vật.



Hắn rất muốn một bước đem cô đi đăng ký làm người phụ nữ của mình, tuy rằng dùng cách như vậy để đạt được mục đích có vẻ không cao minh cho lắm.



Nhưng hiện tại, ấn tượng của cô đối với hắn chẳng mấy tốt đẹp nên hắn chỉ nghĩ cách làm sao có thể nhanh chóng và hiệu quả lấy được người phụ nữ này thôi!



Hắn không biết tình yêu là thứ gì? Bởi lẽ hắn cũng chưa từng chạm đến nó.



Hắn cũng không muốn tiến hành từng bước từng bước một, bởi vì người phụ nữ này rất thông minh, cô đối với hắn không có loại ý nghĩ như vậy.



Trực giác mách bảo hắn: Nếu như hắn không thể tốc chiến tốc thắng giải quyết cô, đóng dấu ba chữ “Đông Đình Phong” lên người cô thì rất có khả năng trong lúc hắn không chú ý, cô sẽ chạy mất, một đi không trở lại.



“Ai, tôi nói này, Đông Đình Phong...”



Cô muốn nói nhưng lại bị Đông Đình Phong cắt ngang:



“Đông Kỳ cần một người mẹ, nó thích cô, cô cũng thích nó. Cô ở lại không phải quá thích hợp sao. Chỉ cần cô đồng ý, Đông gia có thể trở thành ô dù che chắn cho cô, mặc kệ cô trước đây đã gặp phải chuyện gì, ta cũng sẽ bảo vệ cô. Điều này đối với cô mà nói, lợi nhiều hơn hại, là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Cô cứ từ từ suy nghĩ đi!”



Uống hết ngụm trà cuối cùng, hắn từ từ đi ra ngoài để lại mình cô một không gian, cùng thời gian để suy nghĩ đối với chọn lựa sắp tới của mình.



Và cô một lần nữa há miệng, cuối cùng cũng không gọi hắn quay lại từ chối.



Cô yên lặng đứng dậy sau đó ngồi vào chỗ Đông Đình Phong ngồi lúc nãy, cũng từ từ thưởng thức trà đạo để mong lấy lại sự tĩnh tâm nhưng tâm làm sao để tĩnh lại được đây?



Một kế hoạch ly hôn hoàn hảo như vậy đã bị người đàn ông kia phá vỡ.



Chuyện này chẳng khác nào tóm lại bằng một chữ “thảm” sao?