Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 103 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Lúc này, Đông Đình Phong vẫn không biết, người phụ nữ suốt 30 năm mới khiến hắn rung động này lại đem đến cho hắn một đối thủ có thực lực mạnh như thế nào? Trong tương lai, hắn sẽ phải sử dụng tất cả bản lĩnh cũng như sự nhẫn nại của mình mới có thể cân tài cân sức với người đàn ông kia. Bất luận là về tình yêu hay sự nghiệp, khí phách của người đàn ông đó tuyệt đối không kém gì hắn. 



“Được, đã như vậy thì hãy qua đây với anh...” Đông Đình Phong cực kì tự nhiên nắm lấy tay cô kéo lại, hướng mặt về người nằm trên giường, “Chính thức giới thiệu với em, đây là mẹ anh, Đông Dạng. Về phần vị bên ngoài kia là ai, sau này, đợi em bằng lòng dung nhập vào cuộc sống của anh, cũng bằng lòng cùng anh đi đến cuối cùng thì anh sẽ nói rõ ngọn ngành với em.”



Ninh Mẫn nghe vậy cũng không nói gì, cũng không cảm thấy bọn họ sẽ có ngày như vậy, cô chỉ nhìn chăm chú, thật sự cô cũng rất hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



“Mẹ, mẹ nhìn xem, đây chính là cô gái con đã nói với mẹ lúc trước, tướng mạo giống hệt Hàn Tịnh, chỉ là cô gái nhỏ này khó chơi hơn Hàn Tịnh. Mẹ xem xem, con trai mẹ xuất sắc như vậy mà cô ấy còn chẳng thèm nhìn thẳng vào con đến một lần. Lúc nào cũng nghĩ con xấu xa. 18 năm trước, cô ấy chính là cô nhóc Vũ Mao khó đối phó, 18 năm sau, vẫn với bản lĩnh ấy nhưng thật sự càng ngày càng lợi hại. Mẹ nhìn xem, mẹ ở một chỗ bí mật như vậy mà nha đầu này vẫn xông vào được...”



Màn giới thiệu này rất đặc biệt, rất tự kỉ, nhưng từ đó có thể thấy được Đông Đình Phong rất yêu mẹ hắn.



Hắn là một đứa con có hiếu.



Lúc này, hắn đang dùng loại thanh âm toát ra vẻ kiêu ngạo nhưng cũng rất cưng chiều để giới thiệu một người phụ nữ hắn quan tâm với một người phụ nữ quan trọng nhất trong đời hắn.



Đây có được xem làm gặp mặt trưởng bối trong truyền thuyết không?



Mặt cô nóng bừng lên, cũng có chút méo mó, con ngươi liếc nhìn một cái sau đó cắt ngang lời hắn:



“Có chuyện này tôi muốn hỏi anh. Vừa nãy anh nói 18 năm trước chúng ta đã từng gặp nhau, lại còn nói duyên phận đã được định sẵn. Hiện tại lại khẳng định tôi trước đây rất khó đối phó. Ai, có phải anh nhận lầm người không? Chúng ta trước đây làm sao có thể gặp mặt cơ chứ?”



“Thật sự có gặp.”



Hắn nắm chặt tay cô, cảm thấy như vậy thật tốt.



“Lúc nào, ở đâu?”



18 năm trước, cô mới có 8 tuổi. Trong kí ức của cô hình như không có ấn tượng về người như vậy.



“Tháng 7 năm 1993, thành phố Đường Nhân. Có ấn tượng không?”



Đông Đình Phong nghiêng đầu hỏi nhỏ.



Cặp mắt mèo kia trợn tròn, nhẹ nhàng di chuyển lộ ra vẻ kinh ngạc.



Sao có thể không có ấn tượng cơ chứ?



Năm đó, chính xác cô đã đến thành phố Đường Nhân, hơn nữa còn gặp phải một vụ bắt cóc, vì cứu một bà cụ mà thiếu chút nữa bị chết, sau đó, lúc cô được cứu về mạng sống chỉ rất mong manh, cô đã phải tĩnh dưỡng hơn nửa năm mới hồi phục hoàn toàn.



Nhiều năm sau đó, thông qua báo chí cô mới biết người lần đó cô cứu là đệ nhất phụ nhân Ba Thành.



Chỉ là sau đó xảy ra quá nhiều chuyện nên cô đã sớm quên đi chuyện này.



Cũng là đến tận hôm này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô vào được Đông gia, sau đó cô mới biết, sở dĩ nhị lão Đông gia hết mực yêu thương Hàn Tịnh là vì: thứ nhất, phụ thân cô ấy vì cứu bọn họ mà chết, thứ hai là vì Hàn Tịnh rất giống cô bé đã liều mạng cứu họ, để báo đáp tấm ân tình của một cô bé đó, họ đã dồn hết tình cảm đó cho cô ấy.



Cũng có thể nói, cô, Ninh Mẫn năm đó đã không màng sống chết lao tới chính là nguyên nhân bắt đầu cho đoạn hôn nhân của Đông Đình Phong và Hàn Tịnh.



Lần này, sở dĩ cô bạo gan dám ở lại mạo danh thế thân chính là bởi vì cô đã biết rõ tình hình này, trong lòng cũng đã suy nghĩ, nếu sau này bị vạch trần thì sẽ lôi chuyện đó ra để thoát thân.



“Đợi đã, có phải anh là một trong hai cậu bé trên khoang thuyền năm đó không?”



Chợt nhớ đến cái gì đó, đột nhiên cô thất thanh hỏi lại.



Đông Đình Phong mỉm cười. Vì câu này khiến hắn không tự chủ được nhớ đến giọng nói thánh thót, đáng yêu hơn chim hoàng anh đó, thời gian tựa hồ lưu chuyển đến rất nhiều năm về trước. Cái ngày hắn bị hộp sắt đó đội lên đầu, cái ngày hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại, hương mát của cô. Lúc hắn cảm thấy không thể nén nổi nỗi đau, cô đã nắm chặt tay hắn, truyền cho hắn dũng khí, khích lệ hắn và cứu vớt hắn. Tất cả những cảnh tượng đó như đang ùa về trước mắt.



“Ừ, em đã từng giúp anh lấy đạn. Lần đó, anh bị trúng đạn bên vai trái.”



Hắn vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay, trên đó vẫn còn vết sẹo nhàn nhạt.




Tim Ninh Mẫn nhảy loạn lên.



Ban đầu, Ninh Mẫn đối với Đông Đình Phong thật sự có ấn tượng không tốt, cho dù hắn có xuất sắc đến đâu thì cũng là tên khốn nạn. Nhưng hiện tại cô phát hiện, cách nhìn của cô về hắn đang dần dần thay đổi từng chút từng chút một.



Khởi đầu là chuyện của Tống Minh Hạo, nó khiến cô cảm thấy người đàn ông này là một người chính nghĩa nghiêm nghị, hắn coi ác như kẻ thù, hắn thận trọng sắp xếp một cái bẫy để lôi kẻ hại Hàn Tịnh ra, thủ đoạn rất cao minh.



Vụ bắt cóc là mắt xích quan trọng, nó càng tăng thêm ấn tượng tốt đẹp của hắn trong cô, cho dù hắn đã từng đổi cô để lấy mẹ hắn. Nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh truy tìm tung tích cô, hắn không ngại nguy hiểm đến cứu cô từ ranh giới của tử thần, còn vì cô mà bị thương, trong lúc tuyệt vọng mang cô trở về, một lần nữa khiến cô cảm động.



Còn hôm nay, khi cô nghe thấy những đoạn băng ghi âm trong phòng bệnh vô khuẩn, nó vô tình khiến cô phát hiện, cô và hắn tồn tại số mệnh giống nhau: đều chịu nhục, đều có một bí mật không thể nói cho ai biết...



Hắn nói hắn hi vọng cô có thể trở thành vợ hắn.



Hắn nói hắn thích cô.



Hết lần này đến lần khác hắn dùng nụ cười nóng bỏng của mình để quấy nhiễu cô.



Lần đầu tiên cô tức giận, lần thứ hai cô căm tức, hình như là bởi vì hắn vừa hôn cô xong liền chạy như điên đến bên người tình, hơn nữa còn đón cô người tình đó về nhà, hại cô trở thành trò cười trước mặt Đông Dạng, lần thứ ba, vòng tay hắn khiến cô không cảm thấy đáng ghét như thế nữa, nụ hôn của hắn cùng với lời tỏ tình của hắn đều khiến tâm can cô run lên...



Đây là loại rung động quỷ dị gì không biết, nó khiến tim cô loạn nhịp.



Nếu như không có Hoắc Khải Hàng, có lẽ, có lẽ cô đã động lòng. Nhưng trong lòng cô đã có một người, mặc dù hắn đã bị cô phong kín vứt vào xó xỉnh nhưng hắn vẫn tồn tại, đó là sự thật.



Mấy tháng trước, cô đã từng nói với chính mình, rằng cả đời này sẽ cứ như vậy mà sống, chỉ cần có con gái cô ở bên, hai mẹ con nương tựa vào nhau, như vậy là hạnh phúc. Mặc dù có vẻ hạnh phúc đó không trọn vẹn.



Cô của ngày hôm nay chỉ muốn sống an toàn, bình yên qua ngày, không hy vọng có được tình yêu. Không có đàn ông, cuộc đời vẫn có thể đẹp đẽ, rực rỡ.



Nhưng vì sao, mặt hồ tĩnh lặng lại gợn sóng lòng, từng đợt từng đợt sóng trước đó, sau này không ngừng cuộn lên.



Loại chập chờn đó là gì?



Cô vùi mình trong chăn, mê muội.



Cô đang nhớ lại về những gì đã qua và những ngày tháng du dương với Hoắc thiếu, chỉ là càng nhớ lại đau lòng, bởi vì sự vứt bỏ của hắn đã hại từng người, từng người trong tổ chức của cô phải chết, bởi vì sự vứt bỏ của hắn, cô đứng bên ranh giới của sự sống và cái chết đau đớn giãy giụa; bởi vì sự vứt bỏ của hắn, cô mới bị ma xui quỷ khiến đến nơi này, và gặp gỡ người đàn ông muốn nắm giữ tương lai của cô...



Mọi người đều nói mối tình đầu quá đẹp sẽ khiến con người ta cả đời nhớ mãi không quên, có lẽ là như vậy.



Hoắc thiếu là mối tình đầu của cô, là người đàn ông đầu tiên của cô, là cha của con cô, là người cô vẫn luôn muốn quên nhưng mãi không thể quên.



Trong mắt rất nhiều người, Hoắc Khải Hàng là một người lãnh khốc, nghiêm túc, là kẻ hầu như không biết cười là gì. Nhưng trong mắt cô, hắn là một người đàn ông ôn nhu, dịu dàng. Từ nhỏ đến lớn đã được nuôi dưỡng một cách quy củ, điều này đã cướp đi của hắn tất cả những niểm vui đơn giản nhấy, Hoắc phu nhân vô cùng kỳ vọng vào hắn khiến hắn hình thành một áp lực cực lớn, từ đó trở thành người ít nói, không thích thể hiện hỉ lộ ái ố cho người khác biết.



Lúc đối diện với cô, hắn mới thật sự là hắn, khuôn mặt hiện lên những nét mềm mại, ấm áp, đó là biểu hiện vui vẻ của hắn. Lúc hắn hôn cô, ánh mắt không hề có tia băng lãnh, thay vào đó là sự nhiệt tình, nóng bỏng...



Nhưng tất cả đều đã trở thành quá khứ...



Rất nhiều người đã phải chết, nó xếp thành vách ngăn giữa bọn họ, sự thật tàn khốc là một cái hào rộng lớn không thể vượt qua, chỉ có thể khiến cô đứng từ xa nhìn ngắm, quay đầu quên lãng.



Tương lai liệu có thể mang đến cho cô một người đàn ông khác khiến cô hoàn toàn quên đi đoạn tình yêu không kết quả kia không? Đông Đình Phong sao?



Cô không biết. Lúc này cô chỉ biết vùi mình trong chăn, không muốn suy nghĩ nhiều.



***



An Na thích Đông Đình Phong, đó không phải ngày một ngày hai, thích một người có lẽ là chuyện, nhưng lâu ngày lại muốn chiếm giữ người đó. Đó là loại bản năng của một người bình thường.



Từ sau khi hoàn thành phẫu thuật ghép tim, cô ta luôn nghĩ đến một chuyện: Làm thế nào để chính mình được bù đắp những gì mong muốn.