Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 107 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


“A Tịnh, đã lâu không gặp! A Tịnh càng ngày càng xinh...”



Thật kì quái, Hàn Thuần mở miệng, cũng không có gọi Hàn Tịnh là chị mà gọi là "A Tịnh".



Giữa anh chị em gọi như vậy cũng là bình thường. Nhưng điều bất thường là ngữ điệu này, nó giống như chất chứa vô số tâm tình phức tạp trong đó, có chút ý vị thương nhớ, cũng có chút giống như xấu hổ không dám gặp mặt.



Thế nào mà Ninh Mẫn nghe lại cảm thấy không thích hợp, cái cực kì đáng chú ý là, bất luận là Triệu Bình Phương hay Hàn Lộ đều bị hai tiếng “A Tịnh” này mà biến sắc, giống như hai tiếng này động vào dây thần kinh nào đó của bọn họ vậy.



Cô suy nghĩ một chút, nhưng nhất thời không tìm thấy được căn nguyên của vấn đề, vì vậy chỉ thản nhiên nhìn qua rồi ánh mắt dừng lại trên người Triệu Bình Phương đang có chút phức tạp kia, không biết tại sao trông bà ta hôm nay không giống như hôm trước gặp mặt, ánh mắt bà ta có vài phần thiếu tự tin:



“Nói đi, hôm nay mấy người lại muốn làm loạn cái gì? Nói nhanh rồi đi, tôi không giữ ở lại ăn cơm đâu.”



Ngữ khí của Ninh Mẫn không có đến nửa phần tình cảm.



Nếu đổi lại là Hàn Tịnh, nhìn thấy cảnh cả nhà đoàn tụ như vậy không biết sẽ phản ứng thế nào?



Cô không biết. Vì đơn giản cô không phải Hàn Tịnh nên làm sao có thể biết được tâm tư của Hàn Tịnh.



Bên cạnh, Hàn Thuần vì câu nói đầy ghét bỏ này của cô mà tâm tình có chút âm u, giống như thụt chân xuống hố vậy, có chút ủ rũ.



Còn Triệu Bình Phương, bà ta vì câu này mà xụ mặt:



“Nha đầu này, con nóivậy à?”



“Tại sao tôi không thể nói vậy?”



Cô lạnh lùng hỏi ngược lại.



“Bộp!”



Phía sau Triệu Bình Phương vang lên tiếng đập bàn, là Hàn Lộ đập tay xuống bàn, rất nhanh sau đó cô ta tiến lên, chỉ tay vào mặt cô mắng:



“Hàn Tịnh, chị như vậy có phải quá vô tâm không? Từ nhỏ mẹ tôi đã nuôi chị lớn, bây giờ chị leo lên cành cao rồi thì quên luôn nguồn gốc sao? Chị có còn lương tâm không? Uống nước thì phải nhớ nguồn! Đúng, là mẹ tôi cầm không ít tiền của Đông gia. Nhưng mặc kệ bà ấy có như thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của chúng ta, công ơn nuôi dưỡng không được phép coi nhẹ. Chị không muốn gặp tôi và A Thuần cũng không sao, nhưng chí ít chị cũng phải gặp mẹ! Nhưng chị vừa gặp bà ấy mặt mày đã cau có, chị rốt cuộc còn có chữ “hiếu” không?



Hàn Tịnh, đừng quên, mọi vinh hoa phú quý của chị ngày hôm nay toàn bộ là do ba chúng ta dùng tính mạng để đổi lấy, tôi và A Thuần từ nhỏ đã không có ba, tất cả là tại Đông gia. Còn chị, chị chiếm được tiện nghi lớn như vậy liền trở mặt không nhận người thân. Đừng thất đức như vậy được không? Chúng tôi khó lắm mới đến một chuyến mà chị lại đuổi đi như vậy sao? Sự nghiệp Đông gia lớn như thế nhưng lại tiếc rẻ bữa cơm sao? Chúng tôi ở lại ăn cơm thì thế nào? Tốt xấu thì Đông gia và Hàn gia cũng có quan hệ thông gia...”



Căn cứ theo nhật kí của Hàn Tịnh thì Hàn Lộ rất giống Triệu Bình Phương, nhưng chí ít cô ta có thể tự lực cánh sinh, không giống như Triệu Bình Phương, mấy năm nay bà ta hoàn toàn sống dựa vào Đông gia và trở thành con mễ trùng. Xem xem, mấy câu này rất tự tin, lí lẽ giống như ăn người.



“Vậy sao? Nếu như Đông gia biết các người đã âm thầm làm mấy chuyện thất đức đó, các người nghĩ các người có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy sao?”



Ninh Mẫn nói ra câu này hoàn toàn là đoán mò.



Trực giác mách bảo cô rằng, ba người này đã làm ra chuyện gì đó không thể nói với người khác. Thế cho nên, sau này Hàn Tịnh mới không có bất cứ liên lạc gì với bọn họ.



Còn bọn họ vì câu này mà đột nhiên biến sắc, nên cô càng xác định, phán đoán của mình là hoàn toàn chính xác. Trong đầu cô không khỏi lay động.



“Hàn Tịnh, cô nói vậy là có ý gì?”



Triệu Bình Phương đi lên níu lấy vạt áo của Ninh Mẫn, bà ta đang cố gắng che giấu cảm giác hoảng loạn, hơn nữa còn đè thấp giọng xuống:



“Ta nói này, chúng ta đều là người một nhà... Nếu cô muốn đem chuyện này để lộ ra, vậy đối với cô chẳng tốt đẹp gì. Cho nên, ta khuyên cô, tốt nhất là nên giữ mồm giữ miệng, cố giấu kín chuyện này trong lòng...”



Kỳ thật Ninh Mẫn rất tò mò, rốt cuộc chuyện mà bọn họ nói đến là chuyện gì?



Chuyện này nhất định phải tìm hiểu rõ.



Nghĩ vậy, mi tâm Ninh Mẫn liền nhíu chặt, thực sự cô không thể ưa nổi người phụ nữ này, bà ta đang động tay vào áo của cô, lên mặt dọa nạt người, bà ta còn tưởng cô là Hàn Tịnh dễ bị ức hiếp sao?



Không có cửa đó đâu!



“Buông tay!”



Cô quát một tiếng, ngữ khí lạnh lẽo lộ ra cảm giác đáng sợ, ánh mắt híp lại, tức giận:



“Triệu Bình Phương, nếu như các người con muốn sống an lành thì sau này đừng lúc nào cũng xuất hiện trước mặt tôi. Chúng ta gặp nhau thì ít mang con trai con gái bà theo để kích động tôi, như vậy miệng của tôi mới có thể ngậm chặt được một chút. Nếu không, chúng ta sẽ cùng bùng.”



Câu cuối cùng là nói bừa nhưng lại khiến mặt mũi Triệu Bình Phương trở nên trắng bệch.



Bởi vậy có thể thấy được, chuyện này có liên quan đến Hàn Lộ và Hàn Thuần.



Triệu Bình Phương bị dọa vội vàng buông tay ra, bà ta cố gắng hít một hơi thật sâu, bước những bước đi chệnh choạng, đầu tiên là chạy ra ngoài cửa ngó nghiêng xem có ai không, khi xác định được không có ai nghe thấy đoạn hội thoại vừa nãy của bọn họ mới vội vàng đóng chặt cửa lại, hơn nữa còn khóa trái cửa. Lần nữa bà ta quay lại sau đó dùng ánh mắt giống như quái vật nhìn cô, nó khiến cô cảm thấy một Triệu Bình Phương hoàn toàn khác, cuối cùng bà ta phun ra một câu:



“Nhìn xem, căn bản bệnh của cô chưa khỏi.”



“Tôi không bị bệnh, trong lòng tôi rất rõ, bệnh của tôi do đâu mà có? Và các người ai cũng rõ cả! Vậy nên đừng có chọc giận tôi, chọc phải tôi rồi thì mọi người cùng gặp họa...”




Hắn vuốt cằm, suy nghĩ: Liệu mình có nên gặp cậu ta một lần không?



***



Lúc Đông Đình Phong về phòng thì thấy Ninh Mẫn đã thay một đồ khác, trên tay cầm túi xách đang vội vàng đi ra ngoài.



“Đi đâu vậy?”



Hắn tỉnh bơ hỏi lại, hắn muốn xem cô sẽ phản ứng như thế nào?



“Tôi cần phải ra ngoài với Triệu Bình Phương một chuyến.”



Cô đứng yên tại chỗ nói. Nhưng còn về phần tại sao thì cô không hề nhắc tới.



Tâm tư của cô hoàn toàn bị mấy chữ đó lấp đầy.



Cô phải lập tức đến đó để xác định một sự thật, lúc này cô hận mình không thể biết bay để đến đó thật nhanh:



“Đông Đình Phong, nếu như anh không yên tâm thì có thể phái người đi theo tôi... Tôi sẽ trở về, anh đừng lo!”



Những đường nét trên khuôn mặt Đông Đình Phong trở nên mềm mại, đó là vì câu nói này của cô, cô nói cô sẽ trở về.



Cô không phải là người dễ dàng đồng ý, một khi ưng thuận thì nhất định sẽ thực hiện.



“Em không sợ nguy hiểm sao? Chân còn bị thương nữa!”



Hắn không tán thành chuyện cô ra ngoài.



“Tôi sẽ cẩn thận!”



Cô vẫn khăng khăng.



“Vậy tốt, anh sẽ sắp xếp hai người đưa em đi, không có ý theo dõi em, chỉ là muốn bảo vệ em. Anh không muốn xảy ra chuyện. Còn nữa, nhớ về nhà sớm một chút!”



Hắn đi tới, giúp cô quàng lại khăn cẩn thận.



Hai chữ “về nhà” kia khiến Ninh Mẫn ngẩn ngơ, còn động tác thân mật này của hắn khiến cô có chút không tự nhiên nhưng cô vẫn đồng ý:



“Được, anh sắp xếp đi!”



“Ngoài ra, hãy mang theo cái này!”



Đông Đình Phong đột nhiên rút ra một chiện thoại màu trắng, trên thân máy còn có in hoa văn hình hoa lan Freesia, rồi nhét nó vào tay cô:



“Số mới, trong danh bạ chỉ có một số điện thoại. Đó là của anh! Có gì thì cứ gọi cho anh...”



Chiếc điện thoại này là dòng sản phẩm được chế tạo đặc biệt ở trong nước, màn hình rộng, kiểu dáng đẹp, Ninh Mẫn dùng ngón tay vuốt nhẹ qua màn hình, đột nhiên nét mặt như cười như không liếc nhìn:



“Anh có giở trò gì với chiếc điện thoại giống như đôi bông tai của tôi không đấy? 



Đông Đình Phong sửng sốt, lúc hồi phục lại tinh thần mới dùng ngón tay nhéo nhẹ mũi cô một cái:



“Tiểu bất lương, sao em nhớ dai như vậy? Cũng không nghĩ xem, lúc đầu thân phận em không rõ ràng, nếu không giở chút tiểu xảo trên người em thì làm sao anh dám để cho em lại gần con trai anh! Hơn nữa, nếu anh không động chân động tay vào thì cái mạng nhỏ này của em sớm đã không còn rồi! Yên tâm, chiếc điện thoại này anh không có giở trò gì hết... Em cầm lấy để tránh việc anh muốn tìm em lại không biết chỗ nào mà tìm!”



Ninh Mẫn mỉm cười, đồng thời dùng tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang trêu đùa cô ra:



“Cho nên người ta mới nói: Vô gian bất thương. Anh chính là một tên gian thương. Từ đầu đến chân đều suy tính tôi...”



“A, là em chọc anh trước mà!”



“Được rổi, được rồi! Là tôi chọc anh được chưa! Tôi sẽ cầm chiếc điện thoại này, nhìn qua cũng hợp ý tôi... Thôi tôi đi đây...”



Nói xong cô khua tay rời đi, tinh thần có vẻ rất nhẹ nhàng, bước đi cũng rất nhanh.



Ánh mắt Đông Đình Phong nhìn theo bước chân của cô, thật sự hắn vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc cô vội vàng như vậy là để gặp ai? Ngay cả tâm tình cũng thay đổi tốt như vậy? 



Lẽ ra hắn nên cùng đi.



Nhưng cuối cùng, hắn lại không đi theo, dinh thự Ung Hòa có khách nên hắn đến tiếp.



Sau đó, khoảng 4 giờ chiều, Đông Đình Phong nhận được điện thoại, là của vệ sĩ A Xán, cậu ta vội vàng báo cáo một câu:



“Tiên sinh đã xảy ra chuyện rồi, phu nhân bị đụng xe sau đó lại bị mấy kẻ không rõ lai lịch đưa đi... Chúng tôi, chúng tôi đã bị mất dấu phu nhân...”