Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 1102 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Lúc Đông Đình Phong nhận được điện thoại của A Xán chính là khi hắn đang nói chuyện với hai người bạn ở dinh thự Ung Hòa, bọn họ đều vừa từ nước ngoài trở về.



Một người tên Uông Dĩ Hàm, tứ công tử tập đoàn tài chính và sắt thép hàng đầu ở Đệ nhất Trường Môn Châu, phía tây, người ngoài đều gọi cậu ta là thiếu gia sắt, ở phía tây, nhà cậu ta là một gia tộc danh giá.



Uông gia với Thần gia, một trong ba gia tộc chính trị lớn, có quan hệ thông gia, phu nhân lớn của Thần gia chính là dì của Uông Dĩ Hàm. Cậu ta còn độc thân, tướng mạo tuấn tú, cao 1m9, năm nay 30 tuổi. Cậu ta vừa khôi ngô vừa cao lớn, rắn rỏi như sắt, tính cách hoàn toàn trái ngược với một kẻ nho nhã, tôn quý như Đông Đình Phong.



Nhiều năm trước, Đông Đình Phong cùng Uông thiếu gia này đánh nhau một trận, Uông Dĩ Hàm cao hơn kẻ khác một cái đầu, vẫn luôn là bá chủ ở phía tây. Lần đó, Đông Đình Phong đến Tây Điện, Trường Môn Châu để bàn chuyện làm ăn, và giành được đơn đặt hàng lớn của một người bạn của Uông Dĩ Hàm trong giới bất động sản, từ đó gây ra lũng đoạn thị trường nơi đó.



Người bạn này sau đó đã tìm đến Uông Dĩ Hàm kể khổ, Uông Dĩ Hàm cảm thấy Đông gia đã chạy đến địa bàn nhà cậu ta lại còn gây rối, khiến cậu ta mất thể diện, liền đi tìm Đông Đình Phong gây sự. Cậu ta mở một Hồng Môn Yến* ở Vọng Giang lầu, Tây Điện, rồi hẹn Đông Đình Phong ra.



(*: Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm. Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!)



Đông Đình Phong đến rất đúng hẹn.



Uông Dĩ Hàm cùng hắn nói lý lẽ, kết quả miệng không hề đòi đến nửa phần lợi nhuận. Sau đó, mượn uống rượu cao hứng, còn cùng hắn luận bàn về Tây Dương kiếm, mục đích là muốn loại bỏ oai phong của Đông Đình Phong, nhưng vì khinh địch mà thiếu chút nữa mất hết thể diện. Cuối cùng, là Đông Đình Phong trước mặt mọi người âm thầm nhường cậu ta, khiêm tốn giữ lại thể diện cho Uông Dĩ Hàm, đồng thời còn chủ động đề nghị, Đông gia muốn cùng bạn cậu ta hợp tác phát triển hạng mục lớn đó. Sau này khiến Uông Dĩ Hàm đối Đông Đình Phong hắn có cái nhìn hoàn toàn khác, lúc đó còn chân thành muốn kết bạn với hắn.



Năm ấy Đông Đình Phong 26 tuổi. Trên thương trường, sự tinh tế và khôn khéo của hắn đã bắt đầu được thể hiện qua lời nói và cử chỉ.



Người còn lại tên Na Sính, là trai của của Na Minh, Bộ trưởng Nội vụ, 2 năm trước đã đính hôn, vị hôn thê đó chính là con gái của Cố gia, một trong ba gia tộc chính trị lớn, Cố Hiểu.



Cô gái này đã từng làm bác sĩ trong tổ hành động đặc biệt Liệp Phong, 6 năm trước đã xuất ngũ, sau đó rời khỏi Quỳnh Thành, suốt 5 năm liền đều đi du lịch.



Theo cách nói của những người Cố gia: Cô gái này rất vô dụng, 30 tuổi chưa kết hôn, ngay cả bạn trai cũng không có. 



2 năm trước, Na Minh được chọn làm Bộ trưởng Nội vụ, lúc đến Quỳnh Thành nhậm chính, ông ta còn dẫn con trai theo. Trong bữa tiệc, trưởng bối của Cố gia, Cố Quảng Đức đã nhìn thấy Na Sính sau đó rất có cảm tình, muốn chọn làm chồng cho con gái. Đối chuyện hôn sự này, Cố Hiểu không có phản đối, Na Sính cũng cảm thấy đối phương rất vừa mắt, nên liền đính hôn. Chỉ là trong 2 năm đính hôn, cặp đôi này gặp nhau tổng cộng chưa tới 4 lần. Mỗi lần đi chơi đều không có bất cứ phản ứng gì.



Đông Đình Phong và Na Sính quen nhau lúc hắn ở Mỹ, sau đó trở thành bạn, bọn họ cùng du sơn ngoạn thủy, ngoài Kiều Sâm ra, Na Sính chính là người bạn duy nhất chơi với hắn từ hồi đi học đến giờ. Na Sính hơn hắn 4 tuổi, ôn nhu, chín chắn, anh ta đi theo con đường chính trị, hiện tại đang làm trong Bộ Ngoại giao.



Một tiếng trước, bọn họ cùng nhau đến dinh thự Ung Hòa, Đông Đình Phong nghe báo, sau khi Ninh Mẫn rời khỏi Đông viên liền đến đây, bạn cũ lâu ngày gặp lại, trò chuyện vô cùng sảng khoái.



Sau khi tạm biệt với Tiểu Vũ Mao, tâm tình Đông Đình Phong không tốt lắm, Uông Dĩ Hàm nhìn thấy vậy liền hỏi:



“Làm sao mà sắc mặt cậu tái nhợt vậy? Lần trước gặp không phải vẫn rất tốt sao? Lần này có chút bất thường! Bệnh à?”



Na Sính gật đầu phụ họa:



“Đúng đó! Gần đây công việc không thuận lợi sao? Anh đang muốn hỏi chú, chuyện của Tống Minh Hạo là thế nào? Tiểu tử đó tham tiền, chú cũng đâu phải không biết, tại sao lần này đột nhiên lại muốn thanh lý môn hộ?”



“Việc gia đình!”



Đông Đình Phong nhàn nhạt nói ra đúng ba chữ sau đó không nói gì thêm nữa.



Uông Dĩ Hàm và Na Sính nhìn nhau, bọn họ đều rất hiểu Đông Đình Phong, biểu tình càng lạnh nhạt càng chứng tỏ chuyện này rất nghiêm trọng, hơn nữa lại là chuyện gia đình, nó chứng tỏ họ không thể hỏi nữa. Ba người họ lập tức chuyển chủ đề sang vấn đề chính trị cũng như những biến đổi thị trường ở trong nước. Bọn họ nói chuyện rất ăn ý.



“A, Cẩn Chi, có một chuyện anh vẫn luôn muốn hỏi chú, nhiệm vụ tháng 9 đó là thế nào? Tại sao lại xảy ra biến đổi lớn như vậy? Mạc gia đó là có ý gì? Sau khi anh nghe xong, mẹ kiếp nhà nó, thật sự rất muốn chạy đến chỗ Mạc Thần Chi... Một đội Liệp Phong giỏi giang như vậy lại bị tên khốn đó làm cho... Thật là khốn nạn!”



Na Sính cau mày, sắc mặt hiện ra vẻ tức giận.



“Tôi đoán chừng, việc này là do lão Mạc Trường Lâm đó ngầm ưng thuận. Tiếc là, tổ hành động tinh nhuệ nhất - Liệp Phong đã không còn ai sống sót.”




“Quay lại sẽ giải thích rõ cho hai người!”



Đầu tiên, Đông Đình Phong mở hệ thống định vị ở điện thoại ra, cũng may, hôm nay, lúc rời đi hắn đã đưa cô chiếc điện thoại, bằng không, hắn cũng như mò kim đáy bể.



Rất nhanh sau đó, hệ thống định vị đã xác định được, cô đang ở trên một chiếc xe đi về phía nam đường Trường An.



“Có cần chúng tôi giúp không?”



Uông Dĩ Hàm nhìn điểm sáng trên màn hình điện thoại của hắn dang nháy nháy liền hỏi.



“Cậu có đem người đến sao?”



“Có!”



“Mấy người?”



“Tám!”



“Tám người! Làm gì mà mang nhiều người như vậy?”



“Lần trước gây chuyện. Mang theo đảm bảo an toàn!”



Đông Đình Phong không hề hỏi Uông Dĩ Hàm đã gây ra chuyện gì mà chỉ nói:



“Ta không kịp điều người nên mượn người của cậu dùng tạm!”



“Không thành vấn đề!”



***



Một giờ sau, Uông Dĩ Hàm và Na Sính cuối cùng đã gặp được vị Đông phu nhân trong truyền thuyết này, sau đó ánh mắt liền kinh hãi đến hóa đá.



Hai người đều đã sống ít nhất 30 năm, bình thường bọn họ gặp qua vô số nữ nhân, nhưng chưa từng thấy người nào như vậy. Một chân trên không đá bay tên nam nhân cao lớn, xoay người một cái lại đá một tên khác bay xa ba mét, nhìn qua thì thấy người cô rất mỏng manh, nhưng tại sao lại có sức bật lớn như vậy, thật sự khiến người khác kinh hãi:



Người này căn bản không phải phụ nữ, mà chính là một cỗ máy chiến đấu nha!



Kì thực, cái khiến người ta chát lưỡi không chỉ là người phụ nữ này thế nào, trong quá trình đánh đá thì làm gì có cái gọi là kiều diễm, xinh đẹp được, mà đó chính là bạn của bọn họ - Đông đại thiếu, hắn phi như bay đến, đá bay hai kẻ muốn đánh lén người phụ nữ này, sau đó lập tức ôm cô vào lòng.



Cảnh này lại lần nữa khiến hai đại nam nhân bọn họ phải há mồm đứng nhìn, thiếu chút nữa cằm cũng rơi xuống đất:



Đại thiếu Đông gia từ lúc nào lại thương hoa tiếc ngọc như vậy?



Mà người thương đó lại còn là cô vợ xinh đẹp bị hắn lạnh nhạt suốt 6 năm qua?



Đây là ý trời muốn rơi hồng vũ* sao?



(*Hồng vũ: Mưa máu, là một hiện tượng nước từ trên trời rơi xuống giống mưa, nhưng lại có màu đỏ giống như máu.)