Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 112 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Châm một điếu thuốc lên, từng làn khói trắng thoang thoảng khắp không gian, vết thương của cô đã được xử lí, nhưng cô vẫn yên lặng nằm trên giường, cái gì cũng không nói, đôi mắt nhắm lại, sắc mặt trắng bệch giống như đã ngủ say. Đồ ăn trên đầu giường cũng không hề động đến, tất cả chúng đã sớm nguội lạnh.



Đây là vườn Tử Kinh, tranh thủ lúc cô tắm, Đông Đình Phong đi ra ngoài sắp xếp bảo an, hắn muốn cả chỗ này được an toàn tuyệt đối. Sau đó lên lầu thì cô đã xử lí xong vết thương và đã ngủ, dáng điệu vô cùng yên tĩnh.



Hắn đứng trước cửa sổ, kéo cánh cửa mở ra một chút rồi châm lên điếu thuốc. Ánh mắt hắn dừng lại nơi ánh trăng ngoài cửa sổ kia một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ đi ra ngoài và không hề ngoảnh lại.



Lúc này, cô cần yên tĩnh để nghỉ ngơi, cô không còn chút sức lực nào để trả lời nữa.



Có lẽ, cô cũng nên suy nghĩ xem phải giải thích với hắn như thế nào?



Đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ!



Dưới nhà, Uông Dĩ Hàm và Na Sính đều ở đây, Đông Đình Phong sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn. Lúc này, sắc trời đã đen kịt, một ngày kinh hãi đã qua đi, chỉ là tâm tình của bọn họ đều có chút lạ thường. Trong khoảng thời gian ngắn, thật sự bọn họ không cách nào có thể tiếp nhận được cái tin động trời đó.



Lúc đồng hồ điểm 8 giờ 30 phút, ba người đàn ông ngồi trên bàn ăn, mỗi người một chỗ bắt đầu ăn cơm. Nhưng khi đối diện với những món ăn phong phú này, bọn họ đều không cách nào động đũa, trong lòng giống như đang bị cái gì đè nén.



Bạn tốt khó có dịp cùng nhau tụ họp. Lúc bình thường, bọn họ sẽ mỗi người một câu, trò chuyện rôm rả. Nhưng tối nay, thật sự bọn họ cũng không biết phải nói gì.



Sự việc đó quá kinh hãi.



Bất luận là Uông Dĩ Hàm, hay Na Sính đều có thể nhìn ra, Cẩn Chi cũng bị chuyện này làm cho kinh ngạc.



8 giờ 35 phút, Đông Đình Phong vẫn ngồi yên, tay từ từ rót rượu cho bọn họ, sau đó cũng rót cho mình một ly. Lắc ly rượu để thưởng thức mùi thơm nhàn nhạt, nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly, sau đó uống hết chỉ một hơi, cuối cùng nặng nề nói:



“Có gì muốn hỏi sao?”



Trên đời này, có một loại bạn cái gì cũng có thể nói, giống như bọn họ vậy!



Uông Dĩ Hàm liếc mắt sang Na Sính rồi cuối cùng vẫn là Uông Dĩ Hàm hỏi:



“Chúng tôi đang đợi cậu giải thích. Nếu như cậu có thể nói thì tội gì phải lừa chúng tôi!”



Giữa người với người, dù thân thiết thế nào thì cũng có lúc bí mật. Cái nên biết thì sẽ biết, cái không nên biết thì đừng hỏi. Bọn họ hiểu rõ điều này.



“Được, tôi sẽ nói tất cả cho cậu!”



Đông Đình Phong dùng khăn lau miệng, sau đó hai tay đan vào nhau, cùi chỏ chống xuống bàn, suy nghĩ một chút rồi nói:




“Tôi đối với vị trí kia không hề hứng thú. Dĩ Hàm, cái mà tôi muốn, cậu biết rõ mà!”



Người đặc biệt mới có thể ngồi lên vị trí đặc biệt. Vị trí đặc biệt này không chỉ đại diện cho quyền lực mà đồng thời nó sẽ khiến người ta mất đi rất nhiều cái khác. Còn hắn chỉ muốn đạt được một mục đích, thay cha lật lại bản án, không cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lấy điều này để an ủi linh hồn trên trời.



Hắn đi lên lầu.



Uông Dĩ Hàm và Na Sính lại nhìn nhau không nói gì.



Đợi lúc nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu, Uông Dĩ Hàm mới huýt sáo, bắt đầu ăn cơm rồi chuyển chủ đề:



“Này, anh có cảm nhận được không?”



“Có!”



Na Sính gật đầu, sau đó cũng động đũa một chút.



“Cậu ta đang động lòng!”



“Thích một cô gái mạnh mẽ như vậy, chỉ mong sau này cậu ta có thể sống tốt!”



Uông Dĩ Hàm lẩm bẩm, vì đã uống rượu nên thanh âm cũng không còn rõ ràng.



Na Sính cau mày rồi lại dừng đũa.



“Anh đang lo lắng cái gì?”



“Mạc gia và Đông gia có làm ăn qua lại.” Na Sính nói ra một câu, “Mạc gia giành được chính quyền cũng nhờ vào Đông gia đứng đằng sau tài trợ tài chính. Thiên hạ không có tường nào gió không thể lọt qua... Nhưng mong Cẩn Chi không nên lún xuống quá sâu, bằng không...”



Anh ta không nói tiếp nữa, nét lo lắng đã hiện đầy trên mặt.



Cô gái mạnh mẽ như vậy, chắc chắn sẽ dám yêu dám hận.



Cẩn Chi hiện tại đang nếu càng lún xuống sâu, yêu nhiều hơn thì e rằng, sóng gió sắp tới sẽ càng kinh khủng...



Uông Dĩ Hàm nghe vậy, cuối cùng cũng nuốt không nổi.