Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 161 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Ninh Mẫn ôm chặt lấy Đông Đình Phong, không bảo vệ đưọc em gái thật tốt, so với sự thua thiệt của Hà Cúc Hoa với ba người họ mà nói, nhất định là một chuyện tiếc nuối nhất.



Sau đó, cô chợt nhớ lại một chuyện:



"Ồ, Thôi Tán có được đoạn video đó, có phải anh ta biết rõ chuyện gì hay không? Vậy nhất định anh ta có quan hệ với Giang gia. Anh có cảm thấy chuyện này rất kỳ quái hay không, sau ngày 31 tháng 12 Giang lão với Thôi Tán trở về, trong nhà liền xảy ra chuyện. Ngày đó, căn phòng của tôi, từng bị người khác lục soát. Có một vài thứ bị mất. Tôi cảm thấy hai người bắn tỉa Lý Hưởng và Đái Lịch, ít nhất có một người trong bọn họ được đưa vào. Đồ vật trên tay Thôi Tán cũng là do người khác cho anh ta. Người này có thể là người của Giang gia, hoặc anh ta có quan hệ với Giang gia."



Đông Đình Phong thấy cô phân tích mọi chuyện rõ ràng như vậy, không khỏi cười, xem ra những ngày này cô cũng không phải hoàn toàn nghỉ ngơi mà trong lòng đều suy nghĩ rất nhiều về chuyện này:



"Chuyện này, anh đã cho người điều tra. Bước đầu có thể kết luận người đi theo Giang gia vào Đông viên có thể là Đái Lịch. Người này, chui vào thùng xe phía sau để vào bên trong. Sau đó không hiểu sau máy điều khiển và giám sát ở nhà ga bị hư, chính lúc đó hắn từ thùng xe bước ra, hóa trang giống như bảo tiêu của Giang gia. Người ẩn nấp giám sát và điều khiển thấy hắn lén lén lút lút. Về phần Lý Hưởng, sau đó mới đi vào Đông viên. Anh nghĩ, người này bởi vì nhận ra em, muốn xác định thân phận của em, mới buông tha cho viễn trình đánh lén (*súng ngắm), ngược lại mạo hiểm vào!"



"Ừm!"



Nghĩ đến Lý Hưởng, vẻ mặt cô tối sầm lại.



"Tóm lại, việc này cùng Giang gia không thoát được quan hệ... Các ngươi cứ điều tra từ Giang gia nhất định sẽ tìm được manh mối... Còn cấy người trong Thiên Bang, anh đã thả, hay vẫn còn giam giữ?"



Ý nghĩ của cô xoay chuyển vô cùng nhanh. nguồn



"Không có thả!"



Khóe miệng Ninh Mẫn hung hăng giật giật, cũng chỉ có anh, dám lén bắt người:



"Thanh Đường hội ở nhà anh không có nhân vật quan trọng sao?"



"Có! Anh không gặp."



Anh vuốt ve cô: "Em cũng nhìn thấy đó, gần đây, anh thật sự rất bận rộn!"



Ngữ khí rất vô tội!



Đúng vậy, anh rất bận rộn, bận rộn bày tỏ tình cảm với phụ nữ.



Lão đại, từ xấu hổ đó, anh có biết không?



Cô im lặng cười, đã hiểu rõ một chuyện, không nên đắc tội người đàn ông nầy.



"Lác nữa chúng ta đi xem người kia thế nào. Có một số chuyện em muốn biết rõ ràng.”



"Được!"



Anh nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên cười.



"Sao nhìn tôi như vậy, có gì sao?"



Cô cũng nghiêng đầu hỏi anh.



"Bây giờ emm, có chút khác trước!"


"Tôi muốn ôm anh thêm chút nữa!"



Cô không động đậy, giọng nói mềm nhũn nói.



Đông Đình Phong rất muốn cười, đây là đang làm nũng sao? Tâm cũng cảm thấy có chút mềm mại.



"Cho em ôm ba phút!"



"Chỉ ba phút sao, ít quá vậy!"



"Vậy em muốn ôm mấy phút?"



"Năm phút đồng hồ!"



Anh nhìn chằm chằm đồng hồ đã qua năm rồi sao cô còn không chịu buông ra.



"Thời gian không còn sớm, hôm nay chúng ta có rất nhiều việc. Nhanh lên, nếu không, anh ôm em đi rửa mặt!"



"Được!"



Cô cong môi cười đáp ứng.



Vì vậy anh ôm cô theo kiểu ôm công chúa, đi vào phòng rửa mặt, lấy kem đánh răng cho cô, đặt lên ly, cúi đầu niết cái mũi cô:



"Nếu không, anh giúp em chà... Đến... Há mồm..."



Anh ôm eo Ninh Mẫn, nghe PHỐC cười một tiếng, người đàn ông này sao lại sủng cô như vậy, sủng đến cô cảm giác mình như trẻ con.



Cô ngửa đầu hôn hôn môi của anh, cười mỉm điểm cái mũi của anh:



"Anh đừng như vậy, tôi sẽ tập thành thói quen, sẽ bị chiều hư đấy!"



"Đã hư mới tốt."



Anh nói thật nhỏ.



"Đi ra ngoài đi! Đi giúp tôi chọn một bộ quần áo, hôm nay chúng ta có tiết mục gì..?”



Cô đẩy anh ra ngoài. Bắt đầu hôm nay anh chính thức được nghỉ ngơi.



"Dẫn em và tiểu Kỳ đi tham quan một chút!Hôm nay trời lạnh không nên mặc đồ quá mát mẻ... Ân, để anh đi chọn..."



Đông Đình Phong trầm thấp cười cười đi ra ngoài, ánh mắt rơi vào phía sau lưng.



Ninh Mẫn cảm thấy lời của anh có ý khác, quay đầu xem xét trên lưng, mặt liền đỏ lên :



Người này, lúc nào hôn đến gáy cô thành như vậy, một mảnh xanh mượt tím tím..