Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 170 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Cô quay lại, hít một hơi, mới dùng giọng nói bình tĩnh: “ Trợ lý Hách, có phải anh rảnh lắm không, sao mà quản nhiều vậy!” Giọng nói cực kỳ lạnh lùng.



Ánh mắt Hách Quân sáng lên: “ Chẳng lẽ cô muốn duy trì cuộc hôn nhân buồn cười này, cố ý muốn chọc giận Hoắc thiếu gia sao?” Thật ra, anh cho rằng, cuộc hôn nhân này, chỉ lợi dụng nhau.



Thật ra, cô gả cho Đông Đình Phong, rất vui vẻ, mấy ngày nay ở chung với anh, hoặc mấy tháng tới, ngày nào cô cũng thoải mái, cả người cô chưa bao giờ thoải mái như vậy.



“ Trợ lý Hách, hôn nhân của tôi, anh không có tư cách quyết định!”



Cô áp chế sự không vui trong lòng, gằn từng chữ, sau đó, lấy giấu thỏa thuận ly hôn xé nát.



Hách Quân thấy vậy, thiếu chút nữa giận đến giậm chân, may mà, sức chịu đựng của anh rất tốt. Nhưng sắc mặt thì không tránh khỏi khó coi, giọng nói có chút oán giận: “ Cho tới bây giờ, chẳng lẽ cô muốn Hoắc thiếu gia nổi giận sao?”



“ Cô đừng quên, cô đã từng yêu Hoắc thiếu gia, chẳng lẽ cô cứ muốn như vậy mà gả vào nhà họ Đông sao? ” “ Còn có, cô tính toán cẩn thận, cô quen Đông Đình Phong mới mấy ngày, còn cô biết Hoắc thiếu gia đã bao lâu? Cô muốn dùng tình cảm mấy ngày để đổi lấy tình cảm mấy năm nay sao?”



“ Ninh Sênh Ca, ngược lại tôi muốn hỏi cô, tình cảm của cô đối cới Hoắc thiếu gia chỉ có như vậy sao?”



“ Biết rõ chính mình đưa ra quyết định sai, biết rõ Hoắc tiên sinh không muốn mất cô, cũng không muốn nghĩ lại, đem sai chữa lại đúng, tiếp tục duyên phận, mà còn cho nó mắc thêm sai làm nữa, sai lại càng sai.”



“ Cách làm này của anh, chẳng lẽ là lý trí à?” Một câu lại một câu, sắc bén, đều đã đâm đúng cỗ đau.



“ Ra ngoài!”



Cô trầm mặt xuống. Hai chữ, rất nặng.



“ Còn chưa nói xong, tôi sẽ không ra ngoài.”



“ Ninh Sênh Ca, tôi muốn làm rõ một việc, hiện tại trái tim của cô, hoàn toàn không có lý trí.”
“ Chẳng lẽ không đúng sao? Anh chính là vì trả thù, mới muốn cướp đi người Hoắc thiếu yêu! Đông Đình Phong, anh đừng có đê tiện như vậy có được không? Cùng nhà họ Thần liên kết, cố yscho người vào vòng sơ tuyển lúc đó, đểcho Hoắc thiếu biết hai người kết hôn. Vì chuyện này, làm cho anh mất một đối thủ cạnh tranh.” Đây là mục đchs chính trị của nam nhân, thật sự đáng sợ. Nhưng Hoắc thiếu vẫn sập bẫy.



Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn người nam nhân bụng dạ khó lường này: “ Chuyện xảy ra ngày hôm nay với Hoắc thiếu… toàn bộ do anh ban tặng.” Nghĩ đến Hoắc thiếu không còn một cái thận, anh liền không thể thở được.



“ Hách Quân, anh nghĩ muốn tôi chịu tách nhiệm.” Đông Đình Phong lạnh nhạt nói.



“ Chẳng lẽ anh không có trách nhiệm sao? Anh là bên thứ ba, đang âm thầm phá hoại, liên mết nhà họ Thần, trả đũa nhà họ Hoắc, thủ đoạn của anh rất ti tiện, Đông Ddimhf Phong, chẳng lẽ anh cho rằng mình vô tội sao?”



Hách Quân lên án: “ Bọn họ không nên chia cắt, bọn họ yêu nhau, bọn họ còn có một đứa con. Bọn họ sẽ có gia đình hạnh phúc, còn anh, Đông Đình Phong, đột nhiên anh xen ngang, làm bên thứ ba, dùng thủ đoạn vô sỉ, làm chi Hoắc thiếu bỏ xuống tất cả. Tôi biết, anh không muốn cho Hoắc thiếu trúng tuyển, anh có nhà họ Thần ủng hộ, anh muốn giúp nhà họ Thần trúng tuyển, cho nên nhà họ Thần mới giúp anh như vậy, cho nên anh mới đễ dàng cưới cô ấy, đê tiện .” Anh



nắm chặt quả đấm, muốn đánh cho tên ngụy quân tử này mấy đấm. Anh ta làm sao có thể dsuaf giớn Ninh Sênh Ca? Đã thế còn phá hủy Hoắc thiếu? Quá vô sỉ.



“ Anh nghĩ như thế nào, đó là chuyện của anh. Tôi không quan tâm, Ninh Sênh Ca hiện giờ là vợ của tôi…” Đông Đình Phong khinh thường nói một nửa không cần thiết phải giải thích nhiều.



“ Dùng thủ đoạn hèn hạ để gạt cô ấy đám cưới, sớm hay muộn cũng tan vỡ.”



Câu nguyền rủa này, làm cho Đông Đình Phong nhíu mày. Người này, lại một lần nữa chạm đến điểm mấu chốt.



“ Nếu trong lòng cô ấy có anh, hiện tại anh đã không phải khổ sở ở đây. Nếu trong lòng cô ấy có anh, cô ấy cũng không ôm Hoắc thiếu khóc thương tâm như vậy… Đông Đình Phong, sớm hay muộn cô ấy cũng bỏ anh, ly hôn, đây là điều tất nhiên. Tôi nói cho anh biết, hiện tại, cô ấy chỉ nghĩ không thông, bị anh mê hoặc. Hoăc thiếu rất cá tính, lại rất yêu cô ấy, cô ấy nhanh chóng sẽ thoát khỏi cái bẫy của anh. Anh trở về đi, chờ đơn thỏa thuận ly hôn, rất nhanh sẽ đưa đến cho anh…”



Cái loại lời thề son sắt, để cho Đông Đình Phong cảm thấy chán ghét. Miệng của anh ta, không thể nói không lợi hain, nếu là người bình thường, chỉ sợ đã sớm rối loạn, nhưng anh không thế: “ Hách Quân, anh không có tự tin, nên mới hấp tấp chạy đến đây châm ngòi ly gián!” Anh phản kích nhẹ nhàng như vậy, nhưng lại có thể chạm đến nỗi đau của anh ta.



“ Tôi đúng là cưới Ninh Sênh Ca, bọn tôi không phải người không biết suy nghĩ, đều có những ý kiến riêng của mình. Hôn nhân của chúng tôi, chỉ là vợ chồng. Giưa vợ chồng, tốt hoặc không tốt, hợp hoặc không hợp, chỉ có chúng tôi mới biết. Anh là người ngoài thì có tư cách gì mà khoa tay múa chân. Phiền anh nên đi chỗ khác, tôi không có hứng nói chuyện với anh… Nơi này là bệnh viện, không phải phủ Thủ Tướng, tôi sẽ ngồi ở đây, anh không cần quản.”



Sự bình tĩnh của anh ta, ung dung, làm cho Hách Quân tưc giận. Cái người nam nhân chết tiệt này, sao lại bình thản như vậy? Chẳng lẽ anh ta thực sự thích Ninh Sênh Ca sao? Không tuyệtđối là lợi dụng, là trả thù.