Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 180 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Lúc này Ninh Trùng và Lăng Châu đã đi về phía trước, ánh mắt hai người cứ nhìn chằm chằm vào đứa con gái bảo bối của mình.



Ninh lão thì có chút run run đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cháu gái xinh đẹp của mình, sóng mũi cay cay.



Sống cả đời, cứ nghĩ mình đã sớm nhìn rõ sống chết, nhưng cho đến ngày hôm nay ông mới biết được khi đối diện với nó, không ai có thể bình tĩnh được. Đứa nhỏ này gặp bao nhiêu nguy hiểm, an nguy đến tính mạng, mãnh liệt kích thích trái tim của ông, khiến bộ xương già của ông suýt chút nữa đã bước vào Quỷ Môn quan rồi, chuyện cho tới bây giờ, còn phải khóc rống một trận.



Ninh Trùng là người đàn ông, cũng nhịn không được nước mắt trào lên, chỉ thấy yết hầu khô rát, kêu một tiếng:



"Tốt, tốt, còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi..."



Nước mắt Lăng Châu nhịn không được rơi xuống, hung hăng đánh lên người cô mấy cái, oán hận nói, giọng nói khàn khàn :



"Con nhỏ này, con bao nhiêu tuổi rồi hả, còn chơi trò mất tích? Con có biết người trong nhà lo lắng cho con lắm không? Sao con không có tinh thần trách nhiệm gì vậy hả, con có phải là một người lính không... con có biết mẹ vì con khóc rất nhiều không... sao con có thể nhẫn tâm như vậy, cắt đứt liên lạc với mọi người..."



Nói xong lời cuối cùng, Lăng Châu đã nhào tới, ôm chặt cô vào lòng, không nén được cảm xúc, khóc rất thương tâm.



Ninh Mẫn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống, không biết là vui mừng vì thấy người thân, hay là nghĩ tới những chuyện đã qua, khó khăn đè xuống đau khổ.



Đông Đình Phong nhìn, hắn muốn thấy cô cười, chứ không phải khóc. Lúc cô cười hắn mới cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp rực rỡ ánh màu. Nhưng cô khóc, khiến hắn nhịn không được đau lòng. Có điều, khóc một chút cũng tốt, cảm xúc bị đè nén quá lâu khiến một người luôn tỉnh táo lý trí cũng dễ dàng chịu khổ.



Hắn đến gần: "A Ninh, em dẫn hai bác và ông ngoại qua phòng bên cạnh nói chuyện lát đi. Ngày mai giao thừa rồi, một nhà đoàn viên là chuyện rất vui..."



Bàn tay lớn vỗ vai cô, giống như người thân an ủi nhau.



Hoắc Khải Hàng nhíu mày.



Hoắc phu nhân thì lạnh lùng nhìn.



Ninh Mẫn lau nước mắt, lên tiếng, một tay nắm tay Vãn Vãn, một tay nắm tay mẹ mình đi qua phòng bên.



Rồi sau đó, cánh cửa chẫm rãi khép lại, ngăn lại tiếng nói của gia đình cô. Trong căn phòng này cách âm rất tốt.



Lúc Đông Đình Phong xoay đầu lại, thấy Hoắc Khải Hàng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.



Bởi vì hôm qua mới phẫu thuật, nên giờ sắc mặt của hắn vẫn trắng bệch, sau lưng còn đi theo mấy người y tá.




Trong lòng Hoắc Khải Hàng tức giận, nhưng vẫn đè nén.



Người nào nổi giận trước, người đó sẽ để lộ lo lắng.



"Tôi lợi dụng sơ hở rồi hả?"



Đông Đình Phong nghi hoặc hỏi lại, còn nghiêng đầu cân nhắc, một hồi lâu mới lắc đầu:



"Không có. Đây là luật bảo vệ hôn nhân thôi."



Giờ phút này, hắn vô cùng may mắn, ngày đó vội vàng làm một cái quyết định sáng suốt —— đã ký giấy chứng nhận kết hôn, mới để hắn vứng vàng chắc chắn nói bất luận cái gì, đều có sức mạnh mười phần. Bởi vì luật pháp tồn tại là chỗ dựa của hắn.



Mặt Hoắc Khải Hàng trầm xuống ——



Hắn cảm thấy cả người không được thoải mái, trên người đau, trong lòng của hắn, hay trên tinh thần, đều rất đau.



Mà loại đau này, không phải chỉ cần thuốc là trị được cho hắn.



Nếu như, hiện tại trên tay hắn có giấy ly hôn của Mẫn Mẫn đã ký..., thì tốt rồi. Vừa rồi Hách quân có nói với hắn. Cô cự tuyệt. Lời cự tuyệt này, như một con dao găm đang cố khoét tim của hắn.



Hắn đã đau, vậy nhất định sẽ không để Đông Đình Phong dễ chịu. Hắn đè lên trái tim, âm thanh như đóng bang,



"Đông Đình Phong, người cô ấy yêu không phải anh, mà là tôi.



"Vãn Vãn là chứng minh tốt nhất.



"Anh lợi dụng lúc cô ấy yếu ớt nhất, sử dụng thủ đoạn chiếm giữ cô ấy thành của mình. Anh không cảm thấy mình hèn hạ đê tiện sao?



"Nếu như anh đủ quang minh chánh đại, nếu như anh không có tránh né tôi, anh cảm thấy anh có cơ hội cầm được tờ giấy kết hôn sao?



"Anh đặt hết tâm cơ tính toán lên người cô ấy, đơn giản là vì muốn báo thù Hoắc gia. Lợi dụng cô ấy, làm cho tôi không có tâm tình để tranh cử. Muốn trong giới chính trị chèn ép Hoắc gia. Đây mới là mục đích chính của anh."



Một chữ một chữ được nói ra, rất có cường độ âm thanh vạch trần dụng tâm của hắn, chữ chữ đều có lực. Mà một câu lại quan trọng hơn một câu. Đầy mạnh mẽ chấn động