Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 182 :

Ngày đăng: 16:21 19/04/20


Trong một căn phòng nhỏ khác.



Ninh Mẫn cùng mẹ khóc một hồi, sau đó, mẹ trách cô một phen, mắng cô, giận cô, cuối cùng ôm cô thật chặt.



Một màn như vậy, biểu hiện sự lo lắng và quan tâm.



Trước đây, tất cả con cái đều quấn lấy cha mẹ, khi đến tuổi nhất định, không lớn cũng không nhỏ, sẽ có cảm giác thấy cha mẹ luôn lải nhải, làm cho người ta thấy phiền. Lớn hơn một chút, khi thành mẹ rồi, mới có thể cảm nhận được được tấm lòng của cha men. Lải nhải sau lung, nhưng là tình yêu của cha mẹ. Khi cha mẹ dần già đi, tình yêu này, càng ngày càng trầm trọng. Khi bọn họ già rồi, giống như Lão ngoan đồng, càng ngày càng muốn con cái ở bên cạnh.



Sau khi lau khô nước mắt cho mẹ, Ninh Mẫn cũng ôm ba một cái, sau đó, cô đột nhiên quỳ xuống đất.



Đứa hiểu chuyện như Vãn Vãn, vẫn tìm hiểu mọi người, thấy mẹ quỳ, cô cũng quỳ theo, mắt to chớp chớp, rất đáng yêu.



“ Làm cái gì vậy? Mau đứng lên mau đứng lên!”



Ninh Trùng muốn đỡ con gái lên.



Ninh Mẫn không chịu.



“ Tiểu Mẫn bất hiếu, mấy năm nay không quan tâm cho ba mẹ, làm hại ông nội nằm viện, lúc tuổi già, đáng lẽ nên thư thái, nhưng tiểu Mãn không thể chăm sóc ông, lại còn làm cho ông giận, tiểu Mẫn xấu hổ vô cùng…”



Sáu năm, từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên cô cùng đoàn tụ với gia đình, mà không phải thông qua video. Nhiều năm như vậy không thể hiếu thuận với ba mẹ ông bà nên cô áy náy, bốn tháng qua cô đã cho họ ủy khuất và đau buồn, cô khấu đầu ba cái, biểu đạt trong lòng cô vẫn nhớ họ, cũng muốn nói là cô rất bất an cùng áy náy.



“ Đứa nhỏ này, đối với chúng ta, chỉ cần con sống tốt, đó chính là an ủi lớn nhất rồi…”



Ninh Đại Hải vỗ vai đứa cháu của mình.



Mẫn Mẫn từ nhỏ là đứa bé có trách nhiệm, không bao giờ quậy phá, nên vì vậy mà cảm thấy ủy khuất. Ông không trách. Sao mà trách cho được.



Mẹ Lăng Châu cũng nói: “ Mẹ cũng không có trách gì cả, có thể ôm con là tốt rồi.”



Đúng vậy, có thể sống, còn có thể ôm, khóc, kêu ba mẹ, có thể cho ba ôm, có thể trong lòng ông nội cọ một hồi, đã là may mắn ông trời ban cho.



Ninh Mẫn bị nâng đậy, một nhà năm người cùng ngồi một chỗ, vừa khóc vừa cười hỏi thăm nhau.



Đây là biểu thị tình cảm gia đình.



Tâm mọi người đã áp lức lâu, cần giải thoát, cần vui vẻ.



Đã nhiều năm rồi Ninh Mẫn không cảm nhận được tình cảm gia đình, ngồi trên ghế sofa, giống như một đứa con gái tựa vào lòng mẹ.
Cô sợ đầu bé.



“ Mẹ, Vãn Vãn là người trước đây mẹ từng nói, sau này sống chung nhà là chị của con sao?” Cậu nghiêng đầu hỏi.



Lời này làm Tiết Di bên cạnh nhíu mày, ba người nhà họ Ninh nhìn nhau, không ngờ vị tiểu thiếu gia nhà họ Đông này lại gọi như vậy, Vãn Vãntrừng mắt lớn.



Đông Đình Phong mâu thuẫn một hồi, chuyên chú nhìn.



Ninh Mẫn suy nghĩ một lúc, nói khẽ: “ Có lẽ vậy!”



Ánh mắt Đông Đình Phong lóe sáng lên một cái.



“ Được rồi, mẹ, con biết rồi… Mọi người đang vội mà, con sẽ là thành viên trong gia đình mới này, sẽ hòa hợp…”



Đông Kỳ tròn mắt, chuyển rất nhanh.



Đông Đình Phong đường như biết tiểu quỷ này đang tính toán gì đó, nhưng hiện tại, anh không có tâm tư đi tìm hiểu, mà trong lòng đang rung động, quay đầu nhìn cô, bước lên một bước, tay vòng qua eo cô, kéo lại gần mình, sau đó hôn một cái, trên trán cô, cực kỳ than thiết.



Thật ra, anh muốn hơn một nụ hôn. Nhưng, có người lớn cùng mấy đứa nhỏ đang nhìn, nên anh không nên làm quá.



Mà cô cũng vì anh hôn,mà cười, khóe mắt đang nhìn thấy con gái đang trong mắt nhìn, cô thấy giật mình.



Cô có chút ngại, hai bên tai nóng lên: Đứa nhỏ này, lớn như vậy, vẫn chưa thấy cô cùng nam nhân khác làm những cử chỉ thân mật như vậy, mà còn, đằng sau, còn có ba mẹ ông nội cô ở đây.



“ Ra ngoài đi!”



“ Ừ!”



Đi đến hai bước, anh chợt ngừng lại, nhỏ giọng nói: “ A Ninh, cả đời này, em có thể để anh bảo về em không?”



Cô ngẩn ra, không nghĩ anh sẽ nói như vậy.



Anh xoay người, ra ngoài.



Sau này vận mệnh như thế nào, anh không biết.



Một khắc kia, anh chỉ nghĩ, vừa nãy mới hôn, sau này có thể hôn nữa không…