Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 194 :

Ngày đăng: 16:22 19/04/20


Rời khỏi phủ thủ tướng Ninh Mẫn trực tiếp lái xe về nhà, chưa vào cửa chợt nghe có tiếng đàn piano truyền tới, mẹ đang cùng Vãn Vãn đánh đàn, cô lập tức nghĩ muốn đem đứa bé này bồi dưỡng thành thục nữ, Ninh Mẫn đi vào trong nghe một lát



Vãn Vãn hỏi: “ Mẹ con đàn nghe hay không?”



Cô cười hôn con gái một cái : “ rất hay, nào để mẹ đàn một khúc”



Cô ngồi xuống



Từng phím đàn chuyển động, từng khúc nhạc nhẹ nhàng, lưu loát. Mẹ và Vãn Vãn ở bên nghe đánh theo nhịp.



Tinh thần có chút hoảng hốt , trong đầu cô lại tái hiện cảnh ở Đông viên lúc Đông Đình Phong đàn bài > người kia đa tài đa nghệ , đàn nghe hay vô cùng.



“ Mọi việc thế nào rồi?”



“ Rất tốt ạ “



Đàn một khúc hai mẹ con đi ra phòng khách nói chuyện để cho Vãn Vãn tiếp tục đàn.



“Hoắc Khải Hàng nói thế nào?”



Lăng Châu quan sát sắc mặt con gái, kết quả vẫn là không tốt cho lắm



“Anh ấy muốn Vãn Vãn”



Ninh Mẫn liếc mắt cười tủm tỉm khi Vãn Vãn đàn vui vẻ, đứa nhỏ này là máu thịt của cô , cô sao có thể nỡ lòng vứt bỏ,



Lăng Châu vừa nghe sắc mặt liền trắng bệch, Hoắc gia muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ, mà bọn họ chỉ là gia đình bình thường sợ rằng không thể tranh đoạt được.



“Mẹ con phải đi hai ngày, về trước Ba Thành một chuyến” Ninh Mẫn chuyển đề tài



“Nếu không để cha và con cùng đi”



Cô cười cầm tay mẹ mình nói “ Không cần, chuyện của con, tự con có thể giải quyết”



“Đứa nhỏ nhà Đông gia, vẫn còn tức giận, cứ một mình như vậy quay vê...”



Lăng Châu thật sự cảm thấy không ổn



“Hay là gọi điện bảo nó qua đây một chuyến... con mang thai đi lại sẽ rất mệt”
Đông Lục Phúc cười , lắc đầu : “ Tiền đồ của con! Sao lại có thể cùng vãn bối so đo tính toán như vậy?”



Bà hừ hừ vài tiếng : “ đây gọi là lấy báo đổi báo, ai kêu đứa nhỏ này khi dễ Cẩn Chi nhà ta”



“Có người phụ nữ có thể khi dễ Cẩn Chi đó coi như là chuyện tốt”



Đông Lục Phúc chống gậy đi vào trong phòng, Đông Dạng liền đi theo , chợt nghe ông cụ nói “À. Con nói xem nhà chúng ta năm nay sẽ có thêm cháu trai hay không?”



“Ha Ha . cha tư tưởng này của cha thật là nhanh đó nhe, nhân tài quay về nhà cha liên trông cậy ôm cháu? Nhưng năng lực Cẩn Chi nhà chúng ta. Năm nay có con trai, cũng không nói giỡn...”



Đông Dạng cười dài đưa ra kết luận, đối với việc này bà rất mong chờ.



Ở trên đường đi chú Bách nói cho cô biết thiếu gia đang chơi tennis, kỷ nghỉ năm nay tương đối dài, hơn nữa thiếu gia cũng muốn nghỉ mấy ngày, cho nên mấy ngày nay luôn ở bên cạnh Đông lão gia, còn có tiểu thiếu gia cũng ở lại không đi, trọn một kỳ nghỉ tết, anh ấy lười chẳng muốn đi lại, hôm nay thời tiết tốt Lôi Lôi quấn lấy anh đi chơi bóng, đánh đã một hồi lâu còn có phu nhân và thất gia ở đó , bọn họ đánh kép



Hai người đi ước chừng khoảng 10 phút thì tới sân bóng tennis.



Bên cạnh sân bóng có một phòng nghỉ , ngoài phòng nghỉ có một cái bàn, trên bàn bày ngập hoa quả đồ uống.



Đông Đình Phong vừa mới đánh một trận đánh hay, đầu đầy mồ hôi, ngồi xuống bàn, cầm một bình nước uống ừng ực, bên cạnh một người con gái thân mật lau mồ hôi cho anh, anh không có đẩy ra, đối diện Đông phu nhân Hà Cúc Hoa đang cười cười như rất vừa lòng.



Ngay sau đó người con gái kia không biết như thế nào liền bị trật chân, ngả người về phía sau, Đông Đinh Phong đưa tay ra ôm lấy người.



“Đau , đau chân quá”



Lúc quẹo qua Ninh Mẫn đã nhìn thấy màn này, không thấy rõ diện mạo của người con gái kia nhưng tiếng kêu rất vang dội, cô nghe được rõ ràng chính là tiếng của An na



Đông Đình Phong đỡ cô ngồi xuống, cởi giày ra xem xét : “ Chân bị thương rồi. Lôi Lôi mau gọi điện thoại cho bác sĩ Trần đến xem xem.”



Lúc này điện thoại anh reo lên, anh quay đầu cầm điện thoại xem, liền nhận điện thoại, dùng giọng chuẩn tiếng pháp lưu loát trả lời, có vẻ đang nói chuyện làm ăn.



Ninh Mẫn lẳng lặng đứng nhìn, chú Bách muốn gọi nhưng cô không cho phép.



Tất cả mọi người đã nhìn thấy cô, nụ cười ấm áp của Đông phu nhân khi nhìn thấy cô chợt lạnh nhạt, Đông Lôi đứng bên cạnh gọi điện thoại cũng nhăn mày, Đông Diệu Tuấn đang uống nước đông tác cũng dừng lại, An Na cũng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt phức tạp, chỉ có mình anh là đang đưa lưng về phía cô.



Đông Đình Phong nhận điện thoại xong , thấy ánh mắt khác thường của mọi người, thuận theo ánh mắt nhìn , chậm rãi quay đầu, anh trên người mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, vẻ mặt bừng bừng sức sống, trên mặt một vệt nước chảy xuống, tóc cắt ngắn, trông rất nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn thấy cô anh giật mình , cũng bình tĩnh đứng đó, cũng không có vui mừng chạy đến, ánh mắt ôn hòa, nhưng lúc nhìn cô thì biến đổi, thâm thúy khó lường.



“Cô vẫn còn mặt mũi quay trở về sao?”