Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 203 :

Ngày đăng: 16:22 19/04/20


Hà Cúc Hoa nhìn thấy An Na, lông mày liền nhíu lại, thật là chuyện càng dễ dàng càng không thuận lợi.



“Tiểu An, không phải nói con ở nhà dưỡng bệnh thật tốt sao? Sao lại chạy đến đây..”



Trong lời nói hay giọng nói đều không có một chút trách cứ, bởi vì trên mặt bà đang mỉm cười, hơn nữa còn nhẹ nhàng ôm vai An Na, quan tâm hỏi.



“Dì Hà, dì yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc An Na, chờ anh Đông tới con sẽ giao An Na đến tay anh ấy, nhát định không có sai lầm..”



Y Tử Lam nhẹ nhàng nói.



Lời này, khiến mí mắt Hà Cúc Hoa giật giật vài cái, nhưng lại không thể nói với bọn họ, Cẩn Chi sẽ dẫn vợ mình tới.



“Nếu vậy thì chú ý tới mình một chút, ở đây nhiều người, không khéo lại mệt..”



Hà Cúc Hoa dặn dò, cũng không nhiều lời nữa.



An Na cười gật đầu: “Dạ.”



“Nếu đói bụng, thì đi kiếm cái gì đó ăn đi, Tử Kiện đã tới rồi, dì qua đó một chút, Tiểu Lôi con cũng đi đi…”



Hà Cúc Hoa dặn dò thêm một chút, kéo con gái mình đi ra ngoài, trên mặt đều là mỉm cười khách sáo, vừa chào hỏi những người đi qua, vừa cúi đầu căn dặn con gái:



“Để ý tới An Na một chút, đừng để con bé một mình gặp chị dâu con.”



“Con biết mà mẹ,…azz, mẹ, mẹ gọi điện thoại cho anh hai sao?



“Ừm.”



“Anh hai nói thế nào?”



“Nó nói nó sẽ xử lý.”



“Ý là sao? Đứa bé kia, đến cùng có phải con anh hai không?”



“Nó không có nói.”



Hà Cúc Hoa nặng nề thở dài, đưa tay xoa huyệt thái dương.



Sáu giờ tối, ở cửa sảnh Tây Hoa Đô, nổi lên một trận xôn xao, chủ tập đoàn Vạn Thế, Đông Đình Phong dẫn theo một người phụ nữ ưu nhã xinh đẹp—đi vào trong.
“Được, xem cậu có bản lĩnh đó hay không!” Uông Dĩ Hàm cười ahah.



Thần Huống cũng giơ ly rượu lên, nhìn Ninh Mẫn nhợt nhạt cười một tiếng: “Ninh tiểu thư, chúc mừng!”



“Vậy tôi có nên nói một tiếng chúc mừng với Thần thiếu không, nghe nói Thần tư lệnh đã đặc cách đưa anh lê chức phó tư lệnh, hôm nay, bộ không quân gần như đã nằm hết trong tay Thần thiếu, Tôi và Cẩn Chi thuận lợi làm đăng kí ở nước ngoài, cũng là nhờ Thần thiếu không ít a, Cẩn Chi, anh nói em có nên mời Thần thiếu một ly không?”



Ninh Mẫn nói rất thâm ý, mỉm cười.



“Cám ơn thì không cần, nhưng rượu mừng thì nhất định phải uống.” Thần Huống vỗ vai Cẩn Chi, làm như không hiểu ý cô, nói: “Nếu đã xác định ngày rồi thì cho tôi biết.”



“Nhất định.”



Đông Đình Phong bắt tay Thần Huống, quay đầu liếc sắc mặt nhàn nhạt của bà xã một cái, nói tiếng xin lỗi liền kéo cô đi gặp Hà Cúc Hoa.



Thấy bọn họ đi xa, Uông Dĩ Hàm ngưng cười nói:



“Lần này Hoắc Khải Hàng xem như tiền mất tật mang, có điều Tử Kiện, chuyện này cậu và Cẩn Chi đùa thật qúa trớn… dùng Ninh Mẫn mạnh mẽ cho người ta một đao… hình như Ninh Mẫn cũng cảm giác được. Chỉ mong cô biết sẽ không giận Cẩn Chi …”



Thân fHuống uống một ngụm rượu, lắc đầu:



“Cô sẽ tức giận. Từ đầu đến cuối Hoắc Khải Hàng cũng không muốn ngồi lên vị trí kia, anh ta trong lúc sơ tuyển mà rời đi, chẳng qua là tương kế tựu kế thôi… người phụ nữ này thông minh như vậy sớm đã biết.”



Na Dĩnh gật đầu: “Tôi cũng thấy anh ta cố ý. Anh ta muốn cố ý thổi phồng cha của anh ta lên, rất cố gắng hàn gắng mối quan hệ của cha mẹ, một công đôi việc…”



“Cúng đúng.”



Thần Huống uống chút rượu, nói: “Lần tuyển cử này bởi vì anh ta rút lui cho nên Hoắc Trường An mới có số phiếu cao nhất. Toàn bộ là công của Hoắc Khải Hàng, …nếu như anh ta tham gia tuyển cử, như vậy số phiếu sẽ phân tán rất nhiều, ngược lại sẽ khiến Hoắc gia không trúng cử, bây giờ nếu không có gì ngoài ý muốn Hoắc gia sẽ tiếp tục làm chính*(nghiệp vụ quản lý trong cơ quan nhà nước), gần như không có trì hoãn.”



Hoắc Khải Hàng cũng không phải xúc động gì tình đến liều mạng như vậy, giữa gia tộc và người yêu, hắn rất rõ ràng và cũng nắm chắc rõ ràng.



Vốn hắn nghĩ một mũi tên sẽ trúng hai con nhạn nhưng hắn không nghĩ tới cuối cùng Ninh Mẫn lại là con nhạn mạng lớn dù có nấu chín nhưng vẫn bay đi.



Tình huống bây giờ có thể thấy:



Hoắc gia nếu tiếp tục cầm quyền, cuộc sống của Đông gia sẽ rất khổ sở.



Cho nên chuyện bây giờ hắn cần làm là hợp tác với Đông Đình Phong, kéo Hoắc Trường An xuống ngựa…