Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 210 :

Ngày đăng: 16:22 19/04/20


“Trước đây, cha con dã dạy: Người khác kính mình một thước, mình liền kính người khác một trượng. Người khác nhục mình một phần, mình sẽ trả lại gấp bội không nương tay. Nhận ân một giọt nước, trả bằng một dòng sông. Chúng ta có thể làm người lương thiện, nhưng không thể để người khác khi dễ mình ngu ngốc.



Sau đó con nhập ngũ, cấp trên nói với con: Phục tùng là nghĩa vụ của quân nhân, nhưng phải có một trái tim phân rõ thị phi, đã trung thành với quốc gia thì càng trung thành với sự nghiệp chính nghĩa. Người không phạm ta, ta không phạm người, đó là nguyên tắc. Chức vụ lớn nhất của quân nhân là bảo vệ quốc gia. Không phải xôi mói ân oán thị phi.



“Mẹ, nếu con có làm chuyện gì quá đáng thì chỉ có một nguyên nhân: Có người xúc phạm con trước thì đừng trách con vô tình.”



Đây không phải giải thích mà là tỏ rõ một thái độ.



Thái độ làm người trong cuộc sống.



Hà Cúc Hoa nghe xong, cảm khái thật sâu, bỗng nhiên hiểu rõ, người con gái này là kiêu ngạo từ trong xương.



Giờ khắc này, bà giống như hiểu được—ngày đó đứa nhỏ này lựa chọn lưu lại, là vì trả ơn, ơn cứu mạng.



Từ điểm này có thể thấy được trái tim cô là một người lương thiện, nhưng không phải người con gái dễ chọc---từ nhỏ đã dưỡng thành năng lực, không để bất cứ kẻ nào tổn thương đến cô.



Ai dám khiêu khích thì người đó phải trả bằng đại giới.



Lúc này bà mới phát hiện người con dâu này với con trai cuả bà, y hệt nhau.



Bọn họ đều thuộc tốp người có năng lực, nhưng bọn họ sẽ không lấy cái đó để đi khinh khi người khác.



Trừ phi có một ngày, có người xúc phạm đến bọn họ.



Nếu có chuyện như vậy bọn họ nhất định sẽ đóng cửa, thả chó, hung hăng giáo huấn người ta.



Y Tử Mi ở bên cạnh nghe xong đã sợ hết hồn hết vía, bởi vì những lời này đủ mạnh đủ cứng—co ta nằm mơ cũng không ngờ người phụ nữ này lại là quân nhân. Giờ phút này, cô ta rất tò mò với lai lịch của cô.



Y Tử Lam cũng ngây người, không nghĩ tới dì Đông không có trách cứ người phụ nữ này, mà còn cho cô cơ hội giải thích, trong lòng liền hoảng sợ.



“Là như vậy, dì..”



An Na bước lên, vẻ mặt có chút khẩn trương, muốn nói cái gì đó. Vốn là do Tử Lam tức giận mới thành ra như vậy.



Cô ta rất sợ dì Hà muốn công bằng mà tiếp tục truy cứu, chuyện này tới cùng đuối lý sẽ là cô ta và Tử Lam--- cô ta lo lắng chuyện này càng náo lớn càng không thể cứu vãn nữa.



Nhưng Hà Cúc Hoa không để ý tới An Na, cũng không có kêu bảo vệ lại mà nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên cái cameras, nói với trợ lý bên cạnh:



“Đi lấy cái cameras quay được chỗ này đến đây cho tôi.”
“Không, em sẽ không xin lỗi, anh Đông, em không muốn anh trở thành một người đàn ông không có trách nhiệm. Anh phải chịu trách nhiệm cho những chuyện anh làm, người phụ nữ nà chẳng qua chỉ là tiểu tam…”



“Được, vậy sau này cô đừng kêu tôi là anh Đông cũng đừng tới Đông viên nữa, Đông Đình Phong tôi không phải là người không phân rõ trắng đen, có một người em gái ngang ngược không hiểu chuyện như vậy.”



Ánh mắt Đông Đình Phong rét lạnh. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Y Tử Lam và vẻ mặt hoảng sợ của An Na.



Hắn không nói gì nữa mà đột nhiên kéo tay NInh Mẫn, Ninh Mẫn lại đang nắm tay Đông Kỳ cả ba cùng nhau đi ra ngoài.



Có một việc hắn nghĩ nên làm ngay bây giờ.



Mấy người xem náo nhiệt bên ngoài liền tránh ra, hoạt động bán đấu giá cũng ngừng lại.



Mọi người đều thấy một nhà ba người cùng nhau bước lại bàn đấu giá.



Đông Đình Phong mược micro của MC, sau đó xoay người nhìn những người phía dưới.



Cho dù là Hà Cúc Hoa, An Na, hay Y Tử Lam, Y Tử Mi đều có vẻ mặt phức tạp.



Na Dĩnh, Uông Dĩ Hàm, Thần HUống đều lảng lặng nhìn, bọn họ rất hiểu Đông Đình Phong, lần này Y Tử Lam chọc giận anh họ của cô rồi, bởi vì bọn anh rất rõ ràng Y Tử Lam đã thành công chọc giận Đông thiếu…”



“Các tiên sinh, phu nhân hôm nay là ngày quỹ từ thiện Ức Hoa tổ chức đấu giá để quyên tiền, tôi là con trai của người sáng lập hội từ thiện Ức Hoa Hà Cúc Hoa, đầu tiên tôi cám ơn các vị đã đến tham gia và ủng hộ buổi đấu giá hôm nay, nhờ sự giúp đỡ của các vị mà các trẻ em thất học tàn tật được nhận cứu trợ..



Trẻ em là tương lai của xã hội, bảo vệ trẻ em, giúp đỡ trẻ em có thể cắp sách đến trường, có được một cơ thể khỏe mạnh, trở thành một người có ít cho xã hội, chúng ta chỉ tiện tay giúp đỡ thôi đã có thể khiến cho cuộc sống của các trẻ nhỏ có một tương lại tươi sáng, nó như trở thành một trách nhiệm trong cuộc sống của chúng ta,



Để cho xa hội sau này có càng nhiều người tài giỏi, để những trẻ nhỏ rơi vào dường cùng thấy được hy vọng, có cuộc sống hoàn mỹ, chỉ cần chúng ta nguyện ý, thì chúng ta có thể thay đổi cuộc đời của họ,..cứ giữ mãi trách nhiệm này, đế họ biết yêu thương và quý trọng…”



Đầu tiên Đông Đình Phong dương dương tự đắc nói về sự nghiệp từ thiện và người thiện tâm ở đây, khích lệ mọi người tình yêu thương của mọi người, thúc đẩy hoạt động công ích trong xã hội, sau đó ngữ khí của hắn đột nhiên thay đổi:



“Trừ quyên tiên, hôm nay tôi xin trân trọng giới thiệu một người với bạn bè người thân ở đây…



Hắn nghiêng người sang một bên, dắt tay một cô gái dịu dàng đứng bên cạnh tới trước đài:



“Vị này là vợ của tôi Ninh Mẫn, ba tháng sau Đông gia sẽ tổ chức hôn lễ. Trước mắt ngày cưới chúng tôi chưa xác định, nhưng ở đây tôi muốn nói cho các vị biết rằng, không tới mấy ngày nữa Đông gia sẽ tổ chức buổi họp báo tuyên bố chuyện vui này.”



Câu nói vừa dứt, phía dưới đã xôn xao.



Bên kia, vẻ mặt An Na xám như tro tàn, Y Tử Lam khiếp sợ, vẻ mặt Y Tử Mi buồn bã, không thể tin được Đông Đình Phong lại tuyên bố chuyện cưới hỏi trong lúc này.