Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 372 : Đối thủ vĩnh viễn

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


Editor: Thùy Trang Nguyễn



Tầng trệt khách sạn Á Châu.



Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi màu đen cùng quần dài đồng màu, vô cùng đẹp trai kiên nghị ngồi trước bàn làm việc, nghiêm túc xem văn kiện trước mặt, vẫn là liên quan đến mảnh đất nhà họ Chu kia. Anh nghĩ ngợi một lúc, lại cầm lên một văn kiện khác, nhìn thoáng qua số liệu mà kế toán cao cấp dự toán, tính toán một chút, biết Trang Hạo Nhiên nhất định phải có mảnh đất này.



Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.



“Vào đi...” Anh vừa nhìn văn kiện trước mặt vừa đáp.



Đông Anh cười cười nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng làm việc, nhìn thấy tổng giám đốc Tưởng đang bận, nhưng vẫn đi tới trước mặt anh, thông báo: “Tổng giám đốc, tổng giám đốc Trang đang ở bên ngoài, nói có chuyện tìm anh!”



Tưởng Thiên Lỗi hơi ngạc nhiên, tay cầm bút máy màu bạc ký tên lên văn kiện, nghĩ đến người này xác thực âm hồn không tan, vừa mới nghĩ đến đã thấy tới cửa rồi, mặc dù không rõ ràng lắm ý tứ của cậu ta nhưng vẫn gật đầu, đem văn kiện đóng lại, mới nhàn nhạt đáp: “Mời cậu ta vào!”



Đông Anh gật đầu cười, tức khắc xoay người đi ra ngoài!



Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt lấy ra một tệp văn kiện khác, mở ra, một lần nữa xem kỹ dự án khách sạn dưới nước, cúi đầu nhìn bản thiết kế của Tưởng Văn Phong.



Cửa phòng làm việc ầm một tiếng mở ra!!



Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần thường cùng màu, tươi cười một mình một người đi vào phòng làm việc, nhiệt liệt mà trực tiếp đi đến trước bàn làm việc. Hai tay anh chống lên mặt bàn, rất tình cảm nhìn Tưởng Thiên Lỗi cũng mặc áo sơmi cùng quần thường màu đen ngồi sau bàn làm việc, anh a một tiếng lại cười nói: “Ô kìa, Thiên Lỗi! Hai chúng ta hôm nay phong cách quần áo giống nhau a! Khó trách người khác đều nói, hai chúng ta rất đẹp trai!”




Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lưu chuyển, cảm giác được trong lồng ngực chính mình lồng ngực có chút khí tức, ép tới trái tim cảm thấy đau đớn, một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mang theo vài phần kiềm chế cùng bực tức nói: “Đã từng phát sinh một việc như vậy, tại sao cậu còn có thể bảo tôi cùng cậu bơi dưới biển?”



“.........” Trang Hạo Nhiên dừng lại, hai tròng mắt chợt lóe, dường như lướt qua một chút hồi ức trong quá khứ, tim đập thình nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.



Tưởng Thiên Lỗi thực sự không thể hiểu được nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lại cắn răng căn, kiềm chế nói: “Từng... Phát sinh một việc như vậy! Cậu tự tay đem một người không quan tâm đến tính mạng để cứu cậu đẩy xuống vách núi! Cậu lại dường như không có việc gì phát sinh đem Như Mạt nhốt vào trong hang động hắc ám kia!! Cuộc sống của cậu chẳng lẽ chưa bao giờ xem xét lại mình? Ích kỷ đến loại trình độ này! Vô tình đến như vậy———— một hồi ức như vậy cũng muốn đụng đến!? Cậu còn là con người sao? Cậu vừa rồi đưa ra yêu cầu như thế chẳng lẽ không quan tâm đến cảm thụ của tôi sao? Khả năng cả đời này tôi cũng không có cách nào tha thứ cho cậu! Tôi đang êm đẹp, cậu chạy tới trêu chọc tôi làm cái gì?! Cậu thật sự lúc nào cũng đáng ghét như vậy!! Bất kể là hồi bé mặc váy ở trên giường của tôi!! Còn là đẩy tôi xuống biển!! Thậm chí còn cướp đi Khả Hinh ở trong tay tôi!! Nếu như không phải tôi mệnh lớn, ngày đó tôi thật sự đã chết rồi!!



Trang Hạo Nhiên hơi thu lại biểu tình, nhìn thật sâu về phía Tưởng Thiên Lỗi...



Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi bực tức ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, lông mày nhíu lại, mới nói: “Tôi xác thực biết bơi! Nhưng là khí lực của tôi vĩnh viễn đều giữ lại lúc cậu đem tôi đẩy xuống vách núi, mà không phải cùng sinh hoặc cùng chết với cậu!! Lại càng không cùng cậu cùng chung hoạn nạn! Cậu rõ rang biết điều này! Cút! Cút khỏi chỗ của tôi!”



“.........” Trang Hạo Nhiên dừng một chút, vẫn như cũ nhìn thật sâu vào Tưởng Thiên Lỗi, nhìn thấy hai tròng mắt của anh ánh lên sự giận giữ, rốt cuộc cũng xoay người, im lặng không lên tiếng kéo cửa ra, lặng lẽ đi ra ngoài...



Tiêu Đồng cùng Đông Anh canh giữ cạnh cửa, kỳ quái nhìn Trang Hạo Nhiên...



Trang Hạo Nhiên trầm mặc bước ra ngoài, không tự chủ lại nhớ tới ngày đó sóng biển gào thét, đánh thẳng vào vách đá, âm thanh rơi xuống đáy vực càng làm cho anh thê lương cùng khổ sở...



Hai tròng mắt của anh có chút đau đớn, không muốn lại nhớ tới âm thanh kia, càng làm cho trái tim mình nhói đau.



Tưởng Thiên Lỗi một mình ngồi ở vị trí tổng giám đốc, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng rít, truyền đến từng đợt âm thanh vĩnh viễn kinh hoàng.