Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 386 : Ngoại truyện 7.1

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


Ngoại truyện 7.1



Cuối tháng 5 năm 2012, trời trong xanh không có mây, thời tiết ấm áp, đã là cuối mùa xuân đầu mùa hạ, trời bắt đầu nóng lên.



Lúc 8h sáng, một chiếc Hummer chạy nhanh vèo đạt lâm đặc cung, bảo vệ hướng người trong xe cúi chào.



Xe chạy tiến thẳng vào khách sạn hoàng gia, dừng lại, người đàn ông cao lớn uy mãnh từ trên xe đi xuống, mặc áo sơ mi trắng bên trong bên ngoài khoác bộ quân phục màu lam, gương mặt kiên cường, ánh mắt lãnh khốc,ngũ quan. Mày thô đen như mực, con ngươi thâm trầm, giống như chìm trong biển lớn, mũi rất thẳng, như dao gọt mà thành, môi mỏng kiên nghị, càng tăng sức uy hiếp…



Người này, là Thần huống, bây giờ là phó thủ tướng kiêm tổng tư lệnh không quân Đông Ngải Quốc.



Phía sau luôn có bảo vệ gắt gao theo sát. Hai người còn chưa bước lên bậc thềm chợt nghe thấy âm thanh kịch liệt của Đông Lôi truyền tới:



“Anh, em không hiểu, anh tại sao lại có thành kiến sâu đậm với Cố Duy như vậy. em chỉ giữa đường gặp gỗ, sau đó cùng ăn một bữa cơm, sau đó em không cẩn thận trượt chân, hắn đỡ em đứng dậy. ai biết được sẽ bị truyền thông chụp được… em có thể thề với trời gần đây em thật sự không có kết thân với hắn”



Bước chân Thần Huống dừng lại một chút, lập tức biết nha đầu này đang tranh cãi cái gì. Theo giọng nói trong hơi thở hồng hộc kia có thể nghe ra một ý tứ như vậy: đây chính là sự hiểu lầm.



Ừm, anh chỉ biết đây nhất định là hiểu lầm. anh cũng quen biết tiểu nha đầu này, không phải đứa hay tùy hứng làm bậy. nếu không anh cũng sẽ không làm mai mối cho em trai của mình.



“Đừng kích động, anh cũng không có ý tứ gì khác. Lôi Lôi, em phải hiểu được một chuyện: trước kia em không có phản đối cùng Thần Thản kết giao, hiện tại lại cùng Cố Duy truyền ra chuyện như vậy, Thần Thản ở bên kia nếu như nhìn thấy những bức ảnh chụp này, sẽ nghĩ thế nào?”



Đông Đình Phong lẳng lặng hỏi, thái độ hòa nhã.



“Em cùng Thần Thản kết giao?”



Đông Lôi mặt đỏ lên, muốn giải thích.



“Chẳng lẽ không phải kết giao?”



“Đương nhiên không tính. Em cùng Thản, chỉ giống như bạn bè gặp mặt vài lần”



“Em là nghĩ như vậy, không nhất thiết Thản cũng nghĩ như vậy, không nhất thiết Thần gia cũng nghĩ như vậy….lúc trước Thần Huống đưa Tiểu Thản đến, chính là kết thân. Em không có phản đối, lại ở nhà lâu xem ra, chính là đang kết giao..”



“Em…ai, thật là có lý nói không rõ em… làm sao lại phiền toái như vậy…”



Đông Lôi tức giận vung tay lên:



“Được rồi được rồi, em sẽ đi giải thích với anh ấy. dù sao, em có trời đất chứng dáng, truyền thông nói lung tung, em không có biện pháp… được rồi, em đi..”



“Đi đâu?”



“Đi dạo…..”



Phải nói là trốn cái thanh tĩnh lại đợi đi, cô phiền muốn chết.


“Là cảm ơn Thần đại ca”



Cô gái nhỏ cao hứng hai mắt sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa đang nở rộ. loại vui vẻ này, đến chỉ đơn giản như vậy.



Thần Huống lắc đầu, giới trẻ bây giơ sao lại yêu thích phim ảnh như vậy, anh xem những thứ đó căn bản là lãng phí thời gian.



Chênh nhau 12 tuổi, thật sự là có sự khác biệt quá lớn____



Ngay lúc này, di động vang lên. Đông Lôi vừa nhìn đã thấy là Thần Thản, vội vàng nhận máy nghe:



“Tiểu Thản, sao vậy?’



“Đã nhận được vé xem phim chưa?”



Đông Lôi thổi bay tờ giấy trên tay, rạo rực nói:



“Nhận được rồi”



“Nhận được thì tốt rồi, anh đang trên đường đến, như vậy đi chúng ta gặp nhau ở rạp chiếu phim nhé”



“Được”



Đông Lôi cúp máy, quay đầu hướng hai người đàn ông vẫy tay:



“Em đi nhé…”



Chạy thẳng về phía trước như trước, giống như linh dương chạy thẳng ra ngoài, rất nhanh đã biến mất.



21 tuổi đúng là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, đối với đời người có biết bao nhiêu kỉ niệm, Thần Huống nhìn ở trong mắt không khỏi cảm khoái một câu:



“Tuổi trẻ thật tốt”



Tuổi càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, nào có thể giong như tuổi của cô vô lo vô nghĩ, lúc đau lòng có thể khóc đến trời sụp chứ…



“Nha đầu này, vẫn còn tính tính của một đứa trẻ…”



Đông Đình Phong cười có chút bất đắc dĩ, ý bảo Thần Huống ngồi



“Tiểu Thản sẽ không hiểu lầm chứ….”