Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 392 : Ngoại truyện 10.1

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


Ngoại truyện 10.1



Thần Thản lãi một chiếc xe thể thao.



Đây là xe của cha cậu. Hôm nay anh mượn tạm.



Thần Thản hiện tại không có xe, bởi vì còn đang đi học - - mọi người ở nhà họ Thần đều luôn luôn giản dị như vậy: Đang đi học không cần phải có xe.



Thần Huống lúc trước cũng như vậy.



Chỉ là anh trai chưa bao giờ chạy theo vật chất, sau khi ly hôn, anh sống chủ yếu trong bộ đội.



Nơi đó so với nhà anh, so với gia đình anh mà nói, dù nó không thiếu cái gì nhưng mọi thứ rất giản dị.



Mấy năm nay, tâm tư của anh trai, để hoàn toàn vào công việc. Đối với vấn đề cá nhân, chưa bao giờ nghĩ nhiều. Vẫn một mình lẻ bóng.



Ông bà rất lo lắng nhưng anh không quan tâm, không có hứng thú tìm kiếm một gia đình mới, trong nhà sắp xếp mai mối, anh luôn né tránh.



Thần Huống chán ghét việc người thân mai mối, cuối cùng anh lại trở thành bà mối.



Nói thật, Thần Thản cũng cho rằng mình vẫn còn trẻ -chính mình cũng tự tìm được bạn gái, không cần người mai mối nhưng nếu không phải quá coi trọng anh trai, anh thật sự không muốn tiến tới.



Đối với Thần Thản mà nói, tiếp xúc với Đông Lôi, ấn tượng đầu tiên lưu lại rất tốt.



Cô gái kia, rất đơn giản, trên người không nhìn thấy được tính nuông chiều từ bé.



Chỉ là hiện tại, anh có một cảm giác thất vọng - - Đông Lôi không đặt anh trong lòng.



Giờ phút này, mặc dù cô ngồi bên cạnh anh, nhưng tinh thần như mất hồn, ngơ ngác, đầu óc đang ở nơi khác.



Anh cũng không nói gì.



Dừng xe lại đột ngột, nghĩ lại lúc đi thì vô cùng phấn khởi, khi về thì lại thất vọng.



Vì thế, anh thấy khó chịu.



“Thùng thùng thùng...”



Có người gõ cửa xe, là Thần Phương Phỉ đã đi tới.



“Chị Hai!”



Rõ ràng thấy chị đang nhìn vào Đông Lôi.



Anh biết chị nói chuyện sẽ rất khó chịu, giọng nói có chút lo lắng, khẩn trương.



“Chị cùng Đông tiểu thư nói một câu: “



Đông Lôi chăm chú nhìn, kéo cửa sổ xuống, nhẹ giọng hỏi:



“Chuyện gì!”



Thần Phương Phỉ đi đến bên cô, cân nhắc một lúc, sau mới nói:



“Đông tiểu thư, con gái có người theo đuổi, đó là chuyện rất bình thường. Quan trọng nhất là phải biết rõ trái tim mình. Từ xưa đến nay, chân đứng hai thuyền, sớm hay muộn cũng sẽ bị lật. Nên suy nghĩ cẩn thận: Cố Duy là dạng người mà khi cô cùng cậu ta, nếu không có chuyện gì đó là do cô may mắn. Nếu cô có chuyện, chắc chắn không lường hết được hậu quả mình gặp phải... Cố Duy có không ít phụ nữ bên cạnh. Mấy ngày trước, có người còn nhìn thấy cậu ta vào khách sạn cùng một cô gái... Việc này, cô có thể đi hỏi anh trai cô, xem cậu ta là người như thế nào... Loại nhân phẩm này không xứng với cô...”



Lờ nói thật này, thật sự làm cho Đông Lôi có phần không thoải mái.



Cô không thích người khác làm mất uy tín của Cố Duy, mà lại nói chuyện của hắn như vậy thật không chịu nổi...



Cô thật sự muốn cãi nhưng sau cùng lại nhịn - - Cố Duy là người như thế nào, quan hệ gì tới chị?



Thần Phương Phỉ bỏ đi.



Đông Lôi ngồi im, sắc mặt trầm xuống.



Thần Thản lấy một chai nước uống, đưa cho cô một chai:



“Bớt tức giận đi, chị của anh là như vậy. Chồng chị ấy nhiều lúc cũng rất đau đầu, nhưng thật ra chị ấy có ý tốt...”



Cô nhận lấy, nói một tiếng cám ơn, uống một ngụm, trong lòng cũng giảm đi sự bực tức.



Thêm một ngụm nữa vào bụng, cảm giác mát mẻ lướt qua, sự tức giận cũng dần dần lắng xuống, lại uống vài ngụm nữa, cuối cùng tâm trạng bình tĩnh lại, mới nói:



“Nghe thấy Văn phu nhân răng sắc lưỡi nhọn, vốn có tiếng ở Quỳnh Thành, hôm nay đã thấy rồi”.



Khi nói lời này, trong lòng Đông Lôi suy nghĩ, chị dâu của cô miệng lưỡi cũng lợi hại, nếu mà hai phụ nữ này có một ngày đụng nhau, không biết người nào sẽ thắng đây - - Thần Phương Phỉ từng là luật sư.




Đông Lôi thở dài kêu lên.



Thần Thản cười: “Anh làm việc gì cũng rất nhanh!”



“Việc này, không nhanh được, dù sao cũng phải để cho em nghĩ đã...”



Kỳ thật cô rất muốn ngay lập tức từ chối. Nhưng làm như vậy, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.



“Được!”



Anh cười rất to: “Vài ngày?”



“Ba ngày!”



“Được!”



Anh vừa gật đầu, vừa ôm bụng, nơi đó xuất hiện tiếng kêu truyền ra:



“Đói bụng, anh còn chưa ăn cơm. Đi ăn cơm Tây cùng anh có được không! Sau đó lại đi xem phim, xem lại một lần nữa...”



Anh cao hứng xuống xe, rất lịch sự mở cửa xe, nụ cười rực rỡ, thật sự làm cho người ta không có cách nào có thể từ chối.



Một bữa cơm ăn rất vui vẻ.



Sau khi ăn xong, họ cũng lại đi xem phim, xem phim xong, đi đến nhà thờ Pháp Hoa.



Khi nhìn thấy tháp chuông, Thần Thản chỉ vào mặt trước chiếc chuông có dòng chữ, rồi nói:



“Hãy nhìn xem anh trai em, có tên trong danh sách những người nổi tiếng ở đây. Em có muốn một lần rung chuông không?”



Đông Lôi đọc xong dòng chữ trên tấm bảng đó, cười: “Anh trai em có thể gặp được chị dâu thật là có phúc lớn.”



Thần Thản đã từng gặp qua Ninh Mẫn Mẫn, theo suy nghĩ anh, người phụ nữ kia đúng là không tầm thường, không chỉ có xinh đẹp, mà còn rất độ lượng, cùng Đông Đình Phong cực kỳ xứng đôi.



“Phải nói, bọn họ có thể gặp nhau đúng là một chuyện may mắn...”



“Đúng vậy!”



Họ nhìn nhau mỉm cười.



Con người khi còn sống, chồng gặp được vợ, vợ gặp được chồng đều là do số phận, đối với mỗi người đều là chuyện may mắn, tình yêu không được đáp lại sẽ luôn chỉ cảm giác cô đơn và đắng cay.



Ngày hôm đó, Đông Lôi đến nhà thờ Pháp Hoa. Nhìn xa xa thấy hoàng hôn đã xuất hiện, bỗng nhiên im lặng thật lâu, không nói gì. Cô nghĩ tới chuyện trước kia.



Năm mười sáu tuổi, cô từng cùng Kiều Sâm đã tới nơi này, cũng từng nghĩ muốn rung chuông. Nhưng Kiều Sâm không muốn. Năm năm sau, cô lại đứng ở chỗ này, bên người lại là một người đàn ông khác. Nếu cô đồng ý để anh theo đuổi, có lẽ, chàng trai có khả năng sẽ trở thành chồng cô.



“Suy nghĩ gì vậy?”



Thần Thản đứng ở bên cạnh nhìn, nhẹ nhàng hỏi một câu.



“Không!”



Cô mỉm cười: “Xuống núi thôi! Tối rồi, anh còn muốn đi chơi đâu nữa?”



Khi đi xuống chân tháp chuông, hoàng hôn đã dần dần biến mất, cả ngọn núi bị bao phủ bởi làn khói sương.



Thần Thản không trả lời, lại thấy một tiếng chuông vang lên. Đó là tiếng chuông di động của Thần Thản.



Đông Lôi thấy anh thản nhiên tắt điện thoại, nói: “Chỗ nào cũng đi không được... Phải về rồi...”



Cô gật đầu: “Là mẹ anh gọi sao?”



“Uh`m... Không có việc gì...”



Anh cười.



Nhưng cô lại cười không nổi. Mẹ Thản vốn không thích cô, nếu chị hai của anh đem chuyện hôm nay về kể, chỉ sợ lại càng coi thường cô hơn.



Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy, cô không thể đùa giỡn chuyện này với Thần Thản được.



Truyện Hot nhất được đề cử 2016:



- 2.-3.-4.



-