Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 425 : Ngoại truyện 29.2

Ngày đăng: 16:25 19/04/20


Sau lưng, Âu Diên bưng một đĩa hoa quả tiến đến, đặt trên bàn trà, nhìn về phía con dâu đang có chút luống cuống, nhìn ra được là thẹn thùng, chỉ là bà nhịn không được vẫn thúc giục một câu:



"Lôi Lôi a, vẫn sinh sớm chút, sinh ra sớm thân thể khôi phục nhanh, sinh xong còn có thể tiếp tục đi học, đứa bé để mẹ lo cũng được. Bây giờ Tiểu Đốc lớn hơn rồi, chúng ta đang lo tìm không thấy công việc đến giết thời gian đâu..."



"Đúng đúng đúng..."



Lão thái thái liên tục gật đầu, cảm thấy dâu cả nói quá có lý rồi...



Đông Lôi rất muốn thở dài a, chính mình là đã thành công cụ sản xuất em bé rồi sao?



Tiết tấu của họ cũng quá nhanh đi.



Bây giờ, cô còn chưa có thích ứng với tình huống đã kết hôn này đâu...



...



Bên cạnh, Thần Vạn Niên phốc cười: "Tiểu Lôi a, việc khi nào sinh đứa nhỏ, con và Tiểu Huống cứ bàn đi. Có điều thân thể là nên dưỡng dưỡng tốt... Bà nội và mẹ chồng con ở nhà rảnh rỗi hư mất, bây giờ chỉ ước gì có nhiều cháu để chơi đùa thôi. Muốn có đến sắp điên rồi. Đừng sợ nha..."



"Đúng đúng đúng, việc này, gấp không được, sau này lại thương lượng..."



Thần Phương Phỉ ngược lại ôm lấy cháu trai vẫn luôn im lặng, hi cười hì hì lnói:



"Nhìn một cái, nhìn một cái, chúng ta chỉ cố nói chuyện phiếm, đều đã quên giới thiệu... Tiểu Đốc, đây là mẹ mới cha con cưới về, về sau phải gọi mẹ..."



Thần Phương Phỉ nói sang chuyện khác.



Đông Lôi lại bối rối, thật sự là bởi vì xưng hô này, mẹ kế đó, thật là làm cho người ta không tiếp nhận được rồi...



Sắc mặt của cô lập tức hiển lên vẻ xấu hổ. Cô lớn hơn Tiểu Đốc có mười mấy tuổi mà thôi.



"Cô Phương, cháu có mẹ!"



Thần Đốc tỉnh táo tiếp một câu.



Đứa bé mười tuổi, đã cao 1m5, lông mày xanh đôi mắt đẹp, xinh đẹp vô cùng. Hình dáng khuôn mặt, so với Thần Huống kiên cường thì lộ ra nhu hòa. Chẳng qua là vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói có chút bất tuân.



"Vậy gọi là dì!"
Nói xong, nhóc chạy ra ngoài.



"Tiểu Đốc..."



Âu Diên kêu đuổi theo: "Đứa nhỏ này, làm càn cái gì a?"



Thần Huống nhìn ra cửa, không có đuổi theo, quay đầu trấn an Đông Lôi: "Tình tình Tiểu Đốc có chút kiêu căng. Lôi Lôi, em đừng để ý..."



"Không có việc gì!

Đông Lôi mạnh mẽ cười cười.



"Lôi Lôi, đứa nhỏ này có lúccáu kỉnh, qua một hồi thì tốt rồi..."



Lão thái thái đầy mặt tươi cười dàn xếp:



"Đến, ăn trái cây... Còn cháu nữa, mau về phòng tắm rửa đi, cả người toàn mồ hôi không..."



Thần Huống ngửi mùi trên người, không có lập tức rời đi, lần nữa ngồi xuống, vỗ vỗ ai Đông Lôi, ánh mắt hơi áy náy.



"Không có việc gì, anh mau tắm đi!"



Đông Lôi thúc anh, anh nhìn vợ thật sâu, lúc này mới đi.



Đông Lôi ăn trái cây, đưa mắt nhìn anh rời đi, trong lòng có chút bất an.



Cô rất rõ ràng, mẹ kế làm không tốt, đứa nhỏ Thần Đốc này, không phải là em bé hai tuổi ba tuổi, bạn tốt với nó, là nó cũng tốt với bạn. Nhóc đã trưởng thành rồi, đứa nhỏ Thần gia đều thông minh, trưởng thành sớm, đến tuổi của đứa nhỏ này, đã bắt đầu có tâm lý phản nghịch, rất khó chung đụng.



Tâm tình cô có chút bực bội, ngồi trong chốc lát, một mình ra phòng khách.



Trong vườn có đình nghỉ mát, trong đình có ghế dựa mây, dây leo trên bàn vẫn đặt một quyển sách.



Cô vừa muốn đưa tay lấy xem một chút.



Trước mặt, một người phụ nữ trung niên mặc quân trang bước nhanh đi tới, lấy tốc độ bay nhanh cô ra, một tiếng phẫn nộ bỗng nhiên vang lên:



"Đông Lôi, sao cô còn mặt mũi bước vào cửa nhà Thần gia?"