Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 441 : Ngoại truyện 37.2

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Thần Huống rời đi ngày thứ tư, cô và mẹ chồng dạo phố, đi cùng còn có Phương Phỉ, cùng một chỗ phá sản, mua không ít đồ vật.



Thần Huống rời đi ngày thứ năm, trời mưa, cô ngủ trong phòng, vẫn nói chuyện video cả buổi với đám bạn.



Mấy cô từng người trước sau đều hỏi cô: Rốt cuộc chồng cậu có được hay không được?



Đông Lôi trắng mắt nhìn họ, dán kín miệng chỉ trả lời một câu:



“Vấn đề này, cự tuyệt trả lời.”



Thần Huống rời đi ngày thứ sáu, cô hỏi mẹ chồng:



“Mẹ, con có nên đi thăm Thản Thản...”



Âu Diên nghe khẽ giật mình, cười lắc đầu:



“Không cần! Chờ Tử Thần có rãnh rỗi, sẽ dẫn con đi... Bây giờ Tiểu Thản, tính tình có chút xấu. Con đi, cũng không tốt... Tử Thần có nói, hiện tại không nên dẫn con đi...”



Thần Huống rời đi ngày thứ bảy, vẫn không có ánh mặt trời, bên ngoài trời đang mưa, cô nhìn bầu trời không tốt, cũng lười động, sáu giờ tỉnh dậy, tiếp tục ngủ.



Mấy ngày nay, cô không có gặp Tiểu Đốc, nghe nói đứa bé kia học xong tiết, mỗi ngày để cho cậu nó dẫn về Tô gia.



Hôm qua Âu Diên lại đi Tô gia, trở về nói với lão thái thái: tình huống tinh thần Tô Trinh tốt hơn nhiều rồi.



Còn lão thái thái, bởi vì cháu cố bị Tô gia dẫn đi, tâm tình cũng không thế nào vui vẻ được, luôn ở một bên thở dài:



“Mới không có mấy ngày, sao mẹ lại nhớ thế này?”



Âu Diên nói: “Ngày mai Tử Thần trở về, nếu không dẫn Tiểu Đốc về, cùng ăn một bữa cơm...”



Trên mặt của lão thái thái lúc này mới không còn buồn bã....



Một trận tiếng chuông đột nhiên vang lên ở trong phòng yên tĩnh.



Đông Lôi đưa tay tìm di động trên đầu giường, nhìn qua, là mẹ gọi đến.



Cô vội vàng bắt máy.



Hà Cúc Hoa hỏi: “Lôi Lôi, mấy ngày nay, có khỏe không? Lúc nào về nhà? Mẹ muốn gặp con một chút, cùng con ăn bữa cơm...”



Nghe giọng nói yêu thương của mẹ, nỗi nhớ nhà càng mãnh liệt.



Đông Lôi nghĩ, làm sao tính tốt, sao mới tính không tốt?



Quả nhiên là muốn trở về đấy, nhưng không đi được...



“Tất cả đều suông sẻ!”



Cô tốt khoe xấu che:



“Người trong Thần gia đều rất tốt!”



“Thật vậy sao?”



Hà Cúc Hoa hoài nghi —— Thần gia nổi danh gia đình nghiêm cẩn, cho nên, Thần gia lão Nhị lão Tứ bình thường đều ở bên ngoài, Chủ nhật gì đó mới trở lại khu nhà cũ (tổ tiên để lại).



“Dạ!”



“Vì sao mẹ cảm giác tâm tình con không được vui...”



Thật sự hiểu con không ai bằng mẹ.



“Mẹ, con chính là có chút... Ừ, có chút không quen!”
Phòng khách nhà chính, chỉ có Mã thẩm canh giữ ở bên cạnh, lão gia tử và lão thái thái cũng không ở đây.



Bành Ngọc ưu nhã uống trà, thấy cửa mở, Đông Lôi đi đến, bà đứng lên hơi cười, đây là một nụ cười công thức hóa.



Bà kêu một tiếng:



“Lôi Lôi!”



Âu Diên đi theo.



Đông Lôi bình tĩnh nhìn thoáng qua Bành Ngọc đã mấy tháng không gặp, người phụ nữ này rất chú trọng dung nhan, cẩn thận bảo dưỡng, mặc dù qua tuổi năm mươi, nhưng dáng vẻ vẫn còn thuỳ mị. chỉ là hôm nay vẻ mặt bà hình như có chút tiều tụy, nhìn qua, hình như là nhiều ngày không ngủ, tinh thần có chút không tốt.



Nghe kêu, cô nhẹ gật đầu, nhàn nhạt đón lời nói, nhẹ nhàng nói:



“Cố phu nhân, nơi đây không phải nơi bà nên đến.”



Giọng nói cũng không chào đón.



Bành Ngọc trầm mặc một cái, cũng chẳng suy nghĩ gì, nhưng bà vẫn nặn ra nụ cười, kiên quyết nói:



“Qủa thật không nên tới, nhưng tôi có lý do mới tới, Lôi Lôi, tôi có thể nói chuyện một mình với cô sao?”



Đối diện trên ghế sa lon, Âu Diên nghe được lời này, lộ ra vẻ mặt cười như không cười, ánh mắt dừng lại ở trên người Đông Lôi—— bà đang đợi quyết định của cô.



“Không cần một mình, mẹ chồng tôi cũng không có gì cấm kỵ... Bà muốn nói thì nói, không muốn nói thì đi.”



Lời này, làm Âu Diên mỉm cười, đứa nhỏ này tâm tư rất thẳng thắn. Bà thích.



“Có vài lời nói, quả thật rất khó mở miệng. Nhưng tôi lại không thể không nói... Lôi Lôi, tôi biết rõ cho tới nay, cô vẫn rất hận A Duy.”



Bành Ngọc cũng không kiêng kỵ bên cạnh có người ngoài, lẳng lặng mở miệng, nhắc tới con trai, xem dáng vẻ muốn nói chuyện Cố Duy với cô, cũng khó trách muốn cho Âu Diên rời đi.



Thật sự kì quái, cô đã lập gia đình, sao mẹ chồng trước còn ở trước mặt mẹ chồng mới nói chuyện con trai mình với con dâu người ta.



Này thật có chút không phù hợp thân phận của bà.



Đông Lôi nhíu mày, gần như không vui cắt ngang:



“Cố phu nhân, bà cảm thấy ở trước mặt mẹ chồng tôi nhắc tới con trai của bà thích hợp sao?”



Bành Ngọc đương nhiên biết không thích hợp.



“Lôi Lôi, tôi vẫn phản đối cô và A Duy ly hôn. Trên thực tế nó cũng không muốn ly. Nhưng sau này, nó không thể không đi ký tên, không phải bởi vì nó không cần cô, mà bởi vì nó muốn bảo vệ cô.”



Không thể nhịn được nữa, cuối cùng bà cũng nói ra nguyên nhân.



“Phải không?”



Đông Lôi không tin, từ không vì thế mà thay đổi.



Bành Ngọc đã nhìn ra, nhẹ thở dài nói:



“Xem ra, cô cũng không tin, nhưng sự thật chân tướng chính là như thế.”



Bà nhấn mạnh nói.



“Được, vậy mời bà nói rõ nguyên nhân tất cả cho tôi nghe...”



Đông Lôi ngược lại không để ý.



“Chuyện là như vầy, ngày đó, cô đụng vào người Tiểu Bồng khiến nó bị tê liệt, sau đó, Cung lão Tam mượn cơ hội chất vấn, hắn nói, nếu như A Duy không ly hôn với cô, hắn sẽ khởi tố cô. Đến lúc đó cô phải ngồi tù... A Duy không muốn cô gặp chuyện không may, liền ký tên.”