Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 457 : Ngoại truyện 47.2

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Trên thực tế, anh mặc như vậy, vô cùng tuấn tú cứng rắn, nhưng trong lòng cô cảm thấy sợ.



Thần Huống cảm giác được sự khác thường của cô, cúi đầu hỏi:



"Làm sao vậy? Em... Đang sợ anh?"



Anh đã nhìn ra. Lúc trước anh mặc đồ tây đen, mắt của cô cũng đã từng lộ vẻ như vậy.



"Có một chút xíu!"



Đông Lôi khô khốc cười, nói.



"Nguyên nhân?"



Anh không hiểu.



Đúng vậy, tại sao phải có tâm lý này chứ?



Cô suy nghĩ một chút, đầu co rụt lại, nhìn nhìn, vẫn nói ra ý nghĩ trong lòng:



"Có thể bởi vì anh quá nghiêm túc."



Thần Huống: "..."



"Em vẫn nhớ khi còn bé, em ở cửa nhà anh, chờ anh trở lại, nhìn thấy anh đánh bay người phụ nữ kia, em cũng bị anh đánh luôn. Khi đó, anh cũng mặc đồ tây đen, khuôn mặt vô cùng đáng sợ, hoàn toàn là vặn vẹo luôn... Cho nên, bây giờ nhìn thấy anh mặc đồ tây đen, dường như em thấy được khuôn mặt hung thần dữ tợn ấy.. Aizzz, em biết rõ Quan Lâm là cấm kỵ trong lòng anh, nhưng là anh hỏi em trước. Nên không được tức giận đó."



Quả thật có rất ít người dám ở trước mặt anh nhắc tới Quan Lâm, đoạn tình yêu thời trẻ tuổi sớm đã tan thành mây khói, là vết thương anh không muốn đụng tới. Mà cô bé trước mắt này, lại từng tận mắt nhìn thấy anh chật vật nhất lần duy nhất trong cả đời mình.



Một năm kia, không có trở thành tội phạm giết người, không có hủy diệt tiền đồ, toàn bộ là vì bị cô ngây ngốc kéo lại bước chân anh.



"Nếu, anh tức giận? Em phải làm sao dỗ anh đây?"



Anh nghẹn cười hỏi.



"A? Em dỗ dành anh?"



Cô trừng mắt, người này rõ ràng nghiêm túc như vậy mà muốn cô đi dỗ dành anh?



"Em dỗ dành không được nha!"



"Trước kia em dỗ dành Kiều Sâm như thế nào?"



"Ách..."



Sao lại nhắc tới vị hôn phu trước kia của cô thế?



Đây là tình huống gì?




Cô chống đỡ kêu to, trên mặt vô cùng xấu hổ.



"Hôn hay không? Không hôn có phải hay không? Không hôn, bây giờ anh liền..."



"Hôn nhẹ, em hôn!"



Cô đi cà nhắc, hôn nhẹ trên môi anh một cái.



"Em hôn như vậy sao gọi là hôn được!"



"Này, Thần Tử Tuần, anh có thể đừng vô lại không nói đạo lý như vậy được hay không?"



Cô tức giận trừng anh.



Lúc này, anh thật sự có tư chất lưu manh.



Sau một khắc, anh ôm cô lên.



"A.A.A.....Em hôn.. Em hôn... Anh để cho em mặc quần áo trước được không, rồi em sẽ hôn anh..."



"Không được."



"Vậy anh cúi mặt thấp một chút, em hôn không tới!"



Ngày hôm nay, cô bị người đàn ông này tính kế dâng lên nụ hôn đầu tiên...



Cuối cùng, trọn vẹn bị hôn năm phút đồng hồ, anh mới buông tha cô, nhưng lại không chịu đi ra ngoài, mà thay cô chọn một bộ quần áo, giống như đang chiếu cố người bạn nhỏ, đơn giản chỉ cần tự tay thay cho cô.. Cô kháng nghị hoàn toàn vô dụng.



Tóm lại, lúc này đây, cô xem như bị anh nhìn thấy hết.



Cùng nhau đi xuống dưới lầu, mặt cô đầy thủy triều mùa xuân, môi hồng sáng bóng.



Còn anh thì vẻ mặt vui sướng, khóe môi còn có dấu răng —— vừa rồi bị cô kháng nghị cắn nát.



7h, bọn họ ăn sáng xong rời nhà, 7h47, đưa mắt nhìn cô cưỡi xe từ xe của mình chạy nhanh về phía trước, anh tựa ở lưng ghế phía sau, vuốt khóe môi ngay chỗ vừa hôn kia, giống như một thằng nhóc mới biết yêu



Đúng vậy, anh như mê say hương vị trên người cô.



Ý nghĩ muốn cô, ngày qua ngày càng mãnh liệt.



Sáng ngày 22 tháng 5, từ bệnh viện truyền tới một tin tức làm cho người ta kinh hỉ, Đông Đình Phong tỉnh.



Thần Huống ngoài vui mừng, cũng có chút sầu muộn:



Tiếp theo, anh phải giải thích với bạn tốt chuyện của mình và em gái cậu ấy như thế nào đây?