Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 464 : Ngoại truyện 54

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Bóng đêm mát lạnh, tâm tình giống như ánh trăng xinh đẹp kia, vô cùng tốt đẹp yên tĩnh, trên mặt đất, một bóng dáng dây dưa không rõ, bò lên phía trước giống như một con rùa đen.



Anh cố ý chạy đường cong để cô ôm chặt anh, cười nói:



"Nếu ngã thì cũng ngã. Ai sợ ai! Ngã, em kéo anh làm đệm thịt..."



Anh cười ở trong lòng, nụ cười kéo dài tới đuôi mắt.



Đến khi xe đạp ngừng bên cạnh xe việt dã, anh quay đầu lại tinh thần vui vẻ nhìn cô, tâm tình vô cùng sung sướng, vuốt vuốt tóc của cô, nói:



"Đến rồi, buông tay, lên xe, rồi cho em ôm tiếp..."



Đông Lôi trừng mắt, buông ra, hừ, cô chỉ sợ bị té thôi, trong miệng lẩm bẩm một câu:



"Hừ, ôm có gì tốt đâu... Cứng ngắc như tảng đá..."



"Cái gì? Em nói cái gì..."



"Không có gì!"



"Chờ một chút!"



Bị kéo trở lại.



"Gì…ưm!"



Môi bị hôn.



A, trước công chúng, sao anh dám... Hôn môi như vậy cũng quá mạo hiểm rồi... Nếu như bị người chụp được, vậy sẽ thành tiêu đề đầu trang mất...



"Này..."



Cô làm bộ đánh anh.



"Không có người!"



Anh nghiêm túc chỉ chỉ bốn phía, chỗ này không có ánh sánh, ngoại trừ bóng cây chết ra, làm gì có nửa bóng người.



Cô đẩy anh ra, không phải có chiếc việt dã đậu bên cạnh sao? Bên trong có người...



Nhìn đi, sợ hai người không thấy đường, còn cố mở đèn sáng, hai bóng ánh sáng, rất sáng ah...



Cô phồng miệng nhỏ nhắn lên.



"Đó là người mình!"



Té xỉu!



Người một nhà có thể trình diễn không biết kiềm chế sao?



"Bọn họ sẽ không nhìn!"



Mới là lạ!



Nếu không nhìn, sao bọn họ lại tắt hết đèn rồi.



Cô đều nhìn thấy họ ở bên kia cười trộm mình!



Đông Lôi quyết định không để ý tới người đàn ông mặt dày này, bưng mặt trốn vào trong xe.



Thần Huống cất xe phía sau, vội vàng đi theo, chui vào chỗ ngồi phía sau, anh ôm chằm người lại, nói với Lô Hà:




"Hô..."



Cô bưng mặt thở ra, nhiệt độ vẫn còn trên mặt, nóng không chịu được...



Suy nghĩ của cô bay đến chuyện của Trương Hộc...



Biết được người này, cũng chỉ gần nửa tháng nay...



Thời gian trở về nửa tháng trước.



Ngày đó đúng là ngày 22 tháng 5, buổi sáng, sau khi tan học, Đông Lôi đi ra ngoài trường học, thấy mưa ti tách không ngừng, rất nhiều người, có chuẩn bị đã bung ô rời đi.



Đông Lôi không mang theo ô, cũng không mang áo mưa, ở chỗ này, cũng không có bạn bè thân thiết, cô ngồi ở góc tường đợi mưa tạnh, dù sao, CÔ CŨNG không vội.



Đói bụng sao?



Hình như có chút.



Khả cũng không có đói bụng đến không thể chịu được.



Chống cự trên thân thể đói quá, cũng là một loại nhân sinh kỳ diệu thể nghiệm.



Đợi đến mọi người đi hết, chỉ còn một mình cô lẳng lặng ngồi ở đó, suy nghĩ tới khóa học vừa rồi giáo viên dạy, nghiên cứu và củng cố kiến thức.



Có khi, cô thật muốn có đầu óc thông minh như anh hai, như vậy, cô có thể trở thành học bá, không cần vì việc học mà rầu rĩ. Vài phúc thì có thể làm được một bài tập. Lúc anh hai đi học cũng từng thi học rất nhiều môn. Môn nào cũng có thể hiểu rõ, bản lãnh kia, thật sự lợi hại khiến cô muốn quỳ xuống đất mà cúng bái.



Nghe nói Thần Huống đã từng cũng là học bá, lúc còn đi học bọn họ là những nhân vật kiệt xuất.



Người bên cạnh ai ai cũng thông minh như vậy, nhưng chỉ số thông minh của cô ít tới đáng thương, duy nhất may mắn có một xuất thân cao quý, để cô may măn trưởng thành trong đám người thông minh đó, dưỡng thành có khí chất không giống với các cô gái bình thường.



Người nhận ra cô, đều nói: Đông gia tiểu thư, khí chất phi phàm.



Khí chất là từ trong bụng mẹ mang theo ra ngoài, là do hoàn cảnh và giáo dục của gia đình ban cho, có một gia sư, văn hóa, kinh nghiệm nó quấn lấy chặt chẽ với nhau.



Ngày này, trên người Đông Lôi lộ ra khí chất tính mỹ, bị một nam sinh cũng đang tránh mưa phát hiện.



"Xin chào, bạn học có thể giới thiệu một chút? Tôi tên Trương Hộc..."



Bốn phía yên tĩnh, Đông Lôi tháo mắt kính xuống, rất nghiêm túc đọc sách, một giọng nói trong trẻo đã phá vỡ bầu không khí này.



Đông Lôi ngẩng đầu, thấy một đang đứng ở trước mặt, dáng người rất cao, có 1m8, khuôn mặt anh tuấn, áo T-shirt lam cao bồi, tỏ ra trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn.



Ấn tượng đầu tiên, nam sinh này, rất nho nhã lễ độ, nhã nhặn, hơn nữa hào phóng.



Không giống những đệ tử ngây ngốc đọc sách, cũng không giống một thanh niên học bá kiêu ngạo làm cho người ta cảm thấy trèo cao không được…



Anh hai sẽ cho người ta cảm giác khó thực hiện được.



Người nam sinh trước mặt lại tỏ ra thân thiết.



Lúc nói chuyện, cậu đưa bản vẽ phác thảo ra, nụ cười trong vắt, mà mê người:



"Đây là tôi vẽ, tặng cậu..."



Đông Lôi ngẩn ra, đưa tay nhận lấy người này vẽ thật lợi hại, phác họa cô vô cùng sống động: Dáng vẻ chăm chú, khóe môi khẽ cong lên, đáy mắt mang chút nghi hoặc, vô cùng sinh động:



"Cậu học ngành họa sao?"



"Không, tôi cũng học y học lâm sàng, vẽ tranh là sở thích nghiệp dư. Trước đó, chúng ta gặp qua vài lần, trong thư viện bạn học của tôi đụng trúng cậu, trong phòng ăn, chúng ta từng xếp chung một hàng, có điều khi đó, cậu đeo mắt kính, nhìn qua ngơ ngác chân chất, không nghĩ tới cậu tháo mắt kính xuống lại xinh đẹp như vậy..."