Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 466 : Ngoại truyện 56
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
Có lẽ vậy.
"Không đi sao?"
"Không, đau đầu quá, đứng lên không nổi!"
Cô híp mắt nói.
"Vậy em ngủ một lát đi!"
Thần Huống sờ đầu cô, không nóng, sức khỏe của cô luôn tốt, không giống như dáng vẻ ngã bệnh:
"Không có nóng."
"Em chỉ nhức đầu à!"
"Đi bệnh viện một chút!"
"Đừng! Ngủ không ngon tôi, nhất định do tối hôm qua ngủ trễ rồi, anh để em ngủ một giấc thì tốt rồi!"
"Vậy em ngủ đi!"
Thần Huống chạy bộ một vòng rồi trở lại, thấy cô còn đang ngủ, bộ dáng rất say, lại sờ sờ trán của cô, cũng không có gì khác thường.
Anh cũng không gọi cô dậy, xuống dưới lầu dặn dò chị Ngôn nói:
"Trong người Lôi Lôi có chút không thoải mái, còn đang ngủ, một lát chị lên xem cô ấy, nếu có vấn đề gì thì đi tới bệnh viện, nhớ gọi điện thoại cho tôi!"
Hôm nay ngày 16, chủ nhật, nhưng công việc của anh vẫn bận rộn như trước, buổi sáng phải đi thị sát, buổi chiều còn có một hội nghị quan trọng đang chờ...
Sau khi Thần Huống rời đi không bao lâu, Đông Lôi tỉnh lại, cô nhìn thời gian thấy đã trễ, vội vàng chạy xuống lầu, vừa vặn đụng vào chị Ngôn.
"Xong đời xong đời, tôi ngủ quên, sao Tử Tuần không kêu tôi dậy?"
Cô vò đầu nó.
"A Huống đi làm rồi. Cậu ấy dặn nếu em vẫn cảm thấy không khỏe thì phải đi bệnh viện... Không cho em đi học..."
Đông Lôi cảm thấy tinh thần không tốt lắm, nhưng nghĩ tới hôm nay và hôm qua, cũng thời gian này thi cuối kỳ đã gần bắt đầu rồi cô cần phải củng cố kiến thức, việc học của cô vô cùng khẩn trương, cho nên, trường học nhất định phải đi.
Một tiếng sau, lái xe chở cô đến cửa đại học, cô bước vào.
Học hết một khóa, cái trán đã nóng hổi, cả người chống đỡ không đứng dậy nổi, quá khó chịu.
Chờ hết giờ học, Trương Hộc đi tới, ngồi cạnh cô hỏi:
"Sao sắc mặt của cậu kém như vậy?"
"Ừm, có chút khó chịu!"
Cô nằm sấp ở trên mặt bàn nói, vẻ mặt không có tinh thần, buổi chiều còn có tiết học, nhưng bây giờ, cô rất muốn nằm ngủ.
Lúc này, người đàn ông này, đưa tay phủ lên trán cô.
Cảm giác hơi lạnh truyền tới.
Cô ngẩn ngơ, cảm thấy hành động này có chút vượt qua giới hạn bạn học.
Cậu lại kêu lên:
"Trời ơi, cậu nóng quá rồi! Không được, phải đi gặp bác sĩ!"
Có sao?
Cô không biết là nóng a...
Ngược lại, là từng đợt rét run.
"Không có chuyện gì. Tôi có uống thuốc, nhất định là bị cảm!"
"Nóng như vậy dù uống thuốc bao nhiêu cũng không hết. Sốt cao không lùi, sẽ làm hỏng đầu óc, mau đi bệnh viện."
Cậu giúp cô thu dọn lại ba lô, đơn giản kéo cô đi tới bệnh viện gần đại học Quỳnh Thành.
Theo Đông Lôi, Trương Hộc là một người đàn ông rất biết săn sóc người, tươi cười dịu dàng, như người thân, một bác sĩ nên có thái độ như vậy, sẽ làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Lúc này gần giữa trưa.
Trương Hộc giúp cô đăng ký, tìm đến bác sĩ nam khoảng chừng bốn mươi tuổi, vừa thấy Trương Hộc, hai người bắt đầu chào hỏi, nhìn dáng vẻ đó thì có lẽ hai người quen biết nhau, để ông đo nhiệt độ cho cô, rồi cộng thuốc.
"Nhất định phải truyền dịch giảm nhiệt độ xuống, đã tới bốn mươi độ rồi."
Đo nhiệt độ cơ thể xong, Trương Hộc nói.
Trong miệng lại nuốt xuống, Đông Lôi gật đầu: "Bớt!"
"Trong người còn khó chịu không?"
"Vừa rồi ngủ một giấc, khá hơn nhiều... Bây giờ về nhà sao... Hôm nay anh tan tầm sớm vậy?"
"Vốn có mở một hội nghị, nhưng anh để người khác thay anh rồi... Đi thôi, anh đưa em về nhà ngủ một giấc cho ngon, có một số việc, anh có thể ở nhà xử lý..."
"Như vậy, không ổn đâu... Em có thể tự mình trở về... Về đến nhà gọi điện thoại cho anh là tốt rồi..."
"Anh không yên tâm..."
"Được rồi!"
Đông Lôi đành phải gật đầu, người đàn ông này không thích có người làm trái ý anh, nói chuyện, thường thường mang theo mệnh lệnh.
"Bạn học Trương, đưa balo cho tôi đi... Cám ơn cậu đã chăm sóc cô ấy..."
Thần Huống vươn tay về phía Trương Hộc, hào phóng bày tỏ cảm tạ.
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Trương Hộc đưa tay ra, nắm chặt tay với anh, đồng thời đưa balo tới: Người đàn ông tên Tử Tuần này khi nói chuyện với Đông Lôi, làm cho người ta cảm giác quan hệ của bọn họ không giống như anh em...
Hơn nữa, người này thật kỳ quái!
Không, phải nói, giống như có chút không quá lễ phép, gặp mặt một chút nhưng vẫn không có tháo kính râm ra... Giọng nói lại khiêm tốn nhã nhặn...
Đây là chuyện gì xảy ra?
Thần Huống dắt tay Đông Lôi, balo để trên lưng, đi ra cửa bệnh viện.
Trương Hộc ở sau lưng càng nhìn càng không biết cảm giác gì - - hai anh em, đã lớn đến như vậy còn dắt tay đi...
Chỉ có người yêu mới thân mật như vậy - -
Chẳng lẽ là người yêu?
Cậu trừng lớn mắt, chợt cảm thấy không thoải mái.
Chờ ra cửa chính, Đông Lôi xoay người hỏi Trương Hộc: "Sách của cậu hình như là còn ở chỗ bạn học trỏng trường... Nếu không, cậu đi chung xe với tôi về trường học lấy sách đi..”
Kỳ thật, cô mời mọc là có mục đích.
"Không cần, rất gần, tôi có thể đi tới..."
Trương Hộc lắc đầu.
Lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen ngừng ở trước mặt bọn họ, Thần Huống đã mở cửa tay lái phụ:
"Lên đi... Đi tới đó cũng có một đoạn đường. Ngồi xe đến nhanh hơn..."
Trương Hộc thật tình không thể chối từ.
Chờ khi cậu vào ngồi, bên trong có một người đàn ông vẻ ngoài chất phác gật gật đầu với cậu.
Cậu cũng gật đầu nhẹ.
"Tiểu Lô, đưa bạn học này trở về trường..."
Thần Huống đỡ Đông Lôi, thì ra lệnh, khí thế trong giọng nói kia, khiến Trương Hộc chưa phát giác ra ngẩn ngơ, cảm giác người ta giống như xuất thân từ quan gia, không khỏi xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau.
Vừa nhìn, cậu lại ngẩn ngơ, giờ khắc này, Thần Huống đã tháo kính mát xuống, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cho cậu một cảm giác quen thuộc vô cùng mãnh liệt, trong miệng không khỏi thất thanh gọi:
"Anh, anh..anh là..."
Trên ghế lái, Lô Hà vừa lúc đó nhếch miệng cười một tiếng:
"Phó Thủ tướng, thì ra ngài còn không có nói cho bạn học Trương ngài là ai? Bất quá bạn học Trương, có phải cậu ít xem thời sự không, phó Thủ tướng chúng ta gần đây luôn xuất hiện trên TV, vậy mà cậu không nhận ra được."
Trương Hộc trừng lớn mắt quay đầu nhìn, vẻ mặt giật mình, khó có thể che dấu, thẳng tắp rơi vào trên người Đông Lôi:
Tử Tuần là Thần Huống, vậy Đông Tuyết là ai, đáp án không cần nói cũng đã có rồi.
"Anh là phó Thủ tướng phu nhân Đông Lôi..."
Đông Lôi sờ sờ mũi, khô khốc cười một tiếng, kiên trì gật đầu:
"Ừ, tôi vốn tên là Đông Lôi, chữ Tuyết!"
Trương Hộc lập tức ngây ra như phỗng, cả người không được tự nhiên - -
Dựa vào, cậu rõ ràng yêu một phụ nữ đã kết hôn..