Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 477 : Ngoại truyện 67

Ngày đăng: 16:26 19/04/20


Bởi vì nguyên nhân này, ấn tượng của cô về Lôi Lâu tốt hơn một chút.



"Ở một mình nên biết nhiều điều...!"



“Được, tôi đi với cậu..."



Không cần suy nghĩ, cô đã đồng ý.



Đi giải sầu cũng tốt.



"Được, vậy cậu ăn rồi, chúng ta cùng đi!"



Đông Lôi ăn hết bánh bao chiên, trả tiền, giúp Lôi Lâu cầm một túi xách, cùng đi mua thức ăn.



Chợ bán thức ăn vùng giải phóng cũ khu tây rất lớn, buổi sáng người đi chợ đông đúc, ồn ào, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.



Đây là cuộc sống Đông Lôi chưa bao giờ trải qua, tình cảnh cuộc sống như vậy, cũng phá tan tâm trạng buồn bã của cô, lực chú ý một khi phân tán, đau đớn trong lòng cũng giảm thêm một chút.



Cô thấy Lôi Lâu qua bên này mua thức ăn, bên kia mua quả ướp lạnh, cười ha hả và cò kè mặc cả với người bán hàng, cũng chỉ có mấy đồng tiền mà cậu ấy lại tính toán chi li.



Trong chợ này, chỗ ngồi rất dơ, mùi vị không tốt lắm, không so được với siêu thị sạch sẽ, nhưng đây là một khía cạnh khác của cuộc sống. Nhiều người bình thường, sống cuộc sống như vậy.



Đông Lôi cũng không có ghét bỏ nơi dơ bẩn này, trái lại, còn biểu hiện rất có hứng thú, thỉnh thoảng cò lẻ mặc cả với người ta.



Đương nhiên, cô không hiểu giá cả thị trường, chủ quán không khỏi hội trợn tròn mắt nói:



"Làm gì có ai trả giá như vậy? Ăn mặc hàng hiệu, chỉ có chút tiền cũng so đo với tôi,..."



Đông Lôi nghe xong, nở nụ cười, nói:



"Trả giá và hạ giá không liên quan gì cả. Đây chỉ là chút thú vị trong cuộc sống... sao vậy, nếu thật sự không chịu gía đó, vậy chúng ta người nhường chút..."



Sao cô lại sợ hạ giá, tiếp tục hứng thú chặt chém.



Cuối cùng chủ quán cũng chịu thua cô, giao dịch vẫn đạt thành.



Cuối cùng Lôi Lâu đi vào hàng thịt, cầm thịt xương đầu, từ một cánh cửa khác đi ra, lấy chiếc xe máy, hắn nói hắn chạy xe trở lại, đưa cho cô cái nón, kêu cô đội lên.



"Cậu chạy xe này…được hả?"



Xe cũ kỹ, rách rưới, ngược lại cái nón thì mới.



Trong thế giới Đông Lôi, chưa bao giờ ngồi lên chiếc xe như vậy.



"Đừng ghét bỏ được không, loại xe máy này, chạy rất nhanh, lại tiết kiệm dầu, đến đây đi... sẽ đưa cậu đến bên cạnh Hộc tử ngay..."



Đông Lôi do dự một lát, vẫn đội nón ngồi lên.



Lôi Lâu phát động xe, chở cô chạy vòng vòng tiểu khu.



Sau khoảng nửa tiếng, chiếc xe đã chạy qua hơn 20 đường phố, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà nhỏ.



Đông Lôi phát hiện chỗ này có chút vắng, có điều ngược lại rất đẹp và vô cùng yên tĩnh, bốn phía có một mảnh rừng trúc xanh, cách đó không xa, có một bãi sân cõ, ít có người đi qua.



Kỳ quái, kiểu người của Trương Hộc, sao nhà của cô cậu ta ở nơi quỷ quái này?



Hơn nữa, cửa ra vào còn có hai người canh giữ.



Cô càng nhìn càng thấy là lạ:



Nhìn tư thế, không giống như hàng xóm láng giềng, bởi vì khuôn mặt họ luôn cố gắng giả vờ như rãnh rỗi, làm cho người ta cảm giác.... Lưu manh.



Nghĩ đến tình hình đặt thù bây giờ, cô không khỏi cảnh giác ngừng bước chân, hỏi:



"Tiểu Lâu, Hộc tử ở chỗ này sao?"



"Đương nhiên... Làm sao vậy?"



"A, không có gì? Cậu gọi cậu ấy ra đi! Tôi không đi vào..."



“sao vậy? cũng đã tới cửa nhà rồi..."



Lôi Lâu nhìn sang, chợt lớn giọng kêu về phía sân nhỏ:



"Hộc tử, mau ra đây nhìn, cậu xem tôi dẫn ai tới nè...anh Chu, Hộc tử đang làm gì thế? Sao không thấy trả lời?"



Anh Chu kia đáp một câu: "Đang thay thuốc cho bà già..."



Một lát sau, cửa ra vào xuất hiện một nam sinh, mặc một bộ áo sơ mi trắng, trên tay cầm lấy một cuốn băng gạc y tế, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hắn, làm nổi bật khuôn mặt của hắn, đặc biệt có hương vị tuổi trẻ.



Nhưng không phải là Trương Hộc!



Chẳng qua ánh mắt của hắn có chút kỳ quái, dường như mất hứng nhìn thấy cô, mày nhăn lại, lộ ra chút nghiêm túc, không giống dễ thân như bình thường.



Đông Lôi bình tĩnh suy nghĩ, đi lên trước vài bước:



"Trương Hộc, tôi gọi điện thoại cho cậu mấy lần, sao không nghe máy?"



Trương Hộc không nói, yên lặng một chút, quay người đi vào trước, câu nói vừa dứt:



"Không nghe... Nếu như đã đến, vậy thì vào đi..."



"Tôi..."



Đông Lôi nhìn vào trong sân một vòng, lại nhìn thấy hai người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuôi, dáng người cao lớn, anh mắt đang tỏa sánh nóng bỏng nhìn vào cánh cửa, nguyên một đám có khuôn mặt hung ác, nhìn sao cũng cảm thấy có gì đó là lạ:



"Tôi không vào, cậu có thể ra ngoài..."



Sau lưng, lôi Lâu đẩy cô một cái khiến cô lảo đảo ngã đụng phải đi vào, lúc ổn định bước chân, cánh của phía sau cũng khép lại.



"Hóa ra cô là Đông gia Thất tiểu thư a... vợ của Thần Huống?"



Lời này, nhất thời làm tóc gáy Đông Lôi đều bị dựng lên:



Trương Hộc biết rõ thân phận của cô, nhưng cậu không phải loại người thích nói nhiều về chuyện của người kháci, sẽ không nói ra, vậy làm sao bọn họ biết rõ bối cảnh phía sau cô?



Mới nghĩ như vậy, đột nhiên hai người đàn ông đứng canh giữ ở cửa dùng sét đánh bước lên, giữ chặt hai tay của cô.



Cô giẫy giụa tránh thoát, không khỏi thốt lên:
Quan Lâm vô cùng chán ghét ông kêu cô ta là Diệp phu nhân, nhưng sự thật đúng vậy cô ta vẫn là vợ của Diệp Chính Vũ trên mặt pháp luật.



Không thể đắc tội lão già này, cô ta chỉ có thể mỉm cười,



"Qủa thật rất nhiều năm không gặp, nhưng Đỗ lão vẫn như trước, Quan Lâm không có năng lực gì, nhưng trí nhớ lại tốt hơn người bình thường một chút, đương nhiên có thể nhận ra ngài. Chẳng qua là Quan Lâm nhớ ngài cũng không quan tâm đến những chuyện trong bang, chuyện Ngôi Bang kinh doanh thuốc phiện, càng là giơ hai tay phản đối, lúc này sao ngài lại nhúng tay vào chuyện của Ngôi Bang? Qủa thật có chút ít ngoài ý muốn..."



Đỗ Thiên Đức ngoài cười nhưng trong không cười, nụ cười giảo hoạt giống như hồ ly, có chút châm chọc:



"Nghe giọng nói của Diệp phu nhân, dường như rất không hy vọng thấy tôi..."



Nếu như muốn để cho Trương Hộc tiếp chưởng Ngôi Bang, đến lúc đó phải mời người này ra, mới có thể chấn áp những người trong Ngôi Bang. Vị Trưởng lão này, năng lực mạnh, không cách nào tưởng tượng.



Quan Lâm im lặng nhìn, mỉm cười định nói tiếp, Đỗ Thiên Đức đã vượt lên trước nói:



"Mọi người đều nói một ngày ân ái vợ chồng trăm năm, Diệp phu nhân có thể tàn nhẫn, trở mặt vô tình, phản bội, cái gì cũng làm ra được... Tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, người Ngôi Bang không ai có thể phân cao thấp, cũng khó trách không muốn thấy lão già này..."



Giọng nói đầy mỉa mai cuối cùng làm Quan Lâm trầm mặc lại, trong lòng cô ta lại rất ngạc nhiên:



Thật sự khó hiểu, sao Đỗ Thiên Đức lại ra mặt cho Diệp Chính Vũ?



Cũng may đầu não cô ta còn sống, suy nghĩ nhanh chóng chuyển vòng, nói:



"Những chuyện đó, quả thật đã xảy ra, Đỗ lão, chuyện trên đời này, đúng hay sai, thường thì không ai nói trước được.



"Có một số việc ở Ngôi Bang nhìn như bình thường, trên thực tế là chuyện mười phần sai.



"Ví dụ như buôn bán thuốc phiện, trong Ngôi Bang chỉ chú ý tới thuốc phiện kiếm được nhiều tiền, nó chỉ là một hàng hoá, chỉ là một cách kiếm tiền, mà không nghĩ tới thuốc phiện này có thể hại rất nhiều người.



"Trước kia ngài từng phản đối buôn bán thuốc phiện, bởi vì vấn đề này bỏ mặc mọi chuyện.



"Trên vấn đề pháp luật, tôi tự nhận không làm sai.



"Tôi chỉ làm chuyện Đỗ lão muốn mà không làm.



"Từ góc độ nhìn của Ngôi Bang, có lẽ tôi vô tình vô nghĩa; từ quốc gia nhìn thấy thì tôi vì dân trừ hại. Ngài nói tôi tuyệt tình tuyệt nghĩa, tôi không phục.



"Hơn nữa nói về tình cảm tiêng tư, tôi thừa nhận, Diệp Chính Vũ quả thật đối xử với tôi rất tốt, từ nhỏ đến lớn, tôi đã chịu nhiều ân huệ từ hắn.



"Nhưng đồng thời, ngài cũng không có thể chối bỏ, là hắn khư khư cố chấp, phá hủy cuộc đời tôi.



"Hại người Ngôi Bang không nên tồn tại, hại cuộc đời của tôi, Diệp Chính Vũ cũng không nên sống ở trên đời này.



"Mỗi người đều có quyền sinh tồn, tôi vì để sống tốt hơn, buông tha một đời người, đây là lựa chọn sáng suốt.



"Ngài nới tôi tuyệt tình tuyệt nghĩa, tôi làm vậy là tuyệt tình tuyệt nghĩa rồi hả?



"Theo tôi thấy, đó là một việc tự cứu bản thân mình.



"Đỗ lão, hôm nay chuyện Ngôi Bang, tất cả đều kết quả tôi tính kế cẩn thận, xin ngài đừng liên lụy người vô tội. thả Đông Lôi đi, nếu ngài muốn xả giận cho Diệp Chính Vũ, thì hãy tìm tôi. Lúc đó mới phù hợp với tác phong của ngài."



Lời nói này, giọng nói có lực, vẻ mặt đạo đức, một câu cuối cùng, càng cho thấy cô ta là một người có tình có nghĩa, người phụ nữ dám chơi dám chịu.



Đỗ Thiên Đức nghe xong, cười nhạt một tiếng:



"Muốn tôi thả Đông Lôi, không khó, chỉ xem phó Thủ tướng lựa chọn như thế nào thôi."



Đúng hay sai, quả thật không ai nói được. Vốn, chuyện trong bang, ông sẽ không xen vào nữa, chuyện giữa vợ chồng họ, ông càng không muốn xen vào.



Nếu như không phải nhận ủy thác của người, hôm nay ông có lẽ còn ở bên ngoài nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay, ông đã đáp ứng người kia, nhất định phải xử lý chuyện này cho thỏa đáng...



Ông vỗ tay, tiếng vỗ tay vang dội, lập tức, từ phía sau rừng cây lại nhảy ra bốn người, vây quanh hai người bọn họ.



Đỗ Thiên Đức lạnh giọng phân phó một tiếng:



"Dẫn người vào!"



Trong bóng đêm đen tối, Thần Huống thấy một người đàn ông, dùng tay ra hiệu "Mời".



Lần đi có lẽ rất nguy hiểm nhưng anh cũng không nói gì, phối hợp với người kia đi về phía nhà xưởng hoang.



Chỉ một lát đã đi vào bên trong, mảnh vải cuộn thuận theo bị kéo xuống, trong phòng, đưa ra một bàn tay không thấy được năm ngón, một mảnh đen tối.



Lúc này, đột nhiên ngọn đèn sáng rõ, ánh sáng mãnh liệt chiếu vào, làm ánh mắt không thích ứng được, họ không khỏi nheo mắt lại



Sau mấy giây, một lần nữa mở mắt ra, Thần Huống thấy một người trẻ tuổi đứng xa mười mét, đang cầm một cây súng chỉa vào đầu Đông Lôi, miệng cô bị dán băng keo, hai tay bị trói ngược lại, đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng phức tạp, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh và Quan Lâm.



Thần Huống trước tiên nhìn kỹ trên người Đông Lôi vài vòng, rồi sau đó, lại đánh giá người đàn ông kia.



Anh nhận ra người này, lúc trước Lô Hà gửi tư liệu vào hòm thư của anh, không ai khác, chính là Lôi Lâu.



Thần Huống không có đặt lực chú ý quá nhiều ở trên người bọn họ, rất nhanh đã bị toàn cảnh là lụa trắng thu hút rồi.



Đây là lối vào nhà máy điện.



Tất cả cửa sổ bị niêm phong, cho nên, bên ngoài nhìn vào không thấy ánh sáng, lụa trắng được treo xuống bốn phía.



Bảy tám người đàn ông áo đen, đứng gần đó, sắc mặt ngưng trọng.



Một bức tường chặn tầm mắt của bọn họ, hai bên tường, có hai luồng cửa, có thể đi đến bên trong, trong cửa có chút ánh sáng.



Bên cạnh, được xếp đầy vòng hoa, từng người một đều cảm thấy bi thương.



"Diệp Chính Vũ đã chết?"



Đây là phản ứng đầu tiên của Thần Huống, giọng nói rất ngạc nhiên.



"Phải, như mấy người mong muốn, Tiểu Diệp đã chết!"



Đỗ Thiên Đức đi tới, ánh mắt gắt gao chăm chú vào trên người Quan Lâm.



Quan Lâm ngây ngốc một chút, sau đó cảm thấy đại não trống rỗng.



Diệp Chính Vũ đã chết?



Có thật không?



Từ sắc mặt nặng nề của Đỗ Thiên Đức, tuyệt đối không giả.