Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 487 : Ngoại truyện 77
Ngày đăng: 16:26 19/04/20
Trong chuyện này vì cô là em gái của Đông Đình Phong cho nên, anh tình nguyện ôm tâm lý yêu ai yêu cả đường đi, cũng vì vậy trong lòng mới nguyện yêu thương bảo vệ cô.
Chẳng qua từ khi anh lỡ tay làm cô bị thương, cô đã sợ anh, bắt đầu trốn anh, né tránh anh, những hành động này đã làm tổn thương trái tim anh —— 24 tuổi, vốn tình cảm của anh đã đi vào bế tắc, tâm tư khép kín, chính từ lúc bắt đầu kia, cho nên, khi đối mặt với chuyện cô luôn trốn tránh anh, anh cũng không có làm ra hành động gì.
Sau đó bọn họ thỉnh thoảng sẽ gặp gỡ, nhưng cũng không có nói chuyện với nhay —— mỗi lần, anh thấy cô nở nụ cười mê người với Kiều Sâm và Cẩn Chi, duy nhất lúc đối mắt với anh, thì nụ cười trở nên thận trọng, trao đổi bằng lời nói càng ngày càng ít.
Nhưng anh biết về cô rất nhiều.
Ví dụ anh biết cô dàng được giải thưởng gì, lúc nào thì bị bệnh, lúc nào đi tới viện phúc lợi, lấy tiền mừng tuổi quyên góp cho học sinh nghèo đóng học phí...
Những tin tức này, tất cả đều từ Đông Đình Phong.
Đông Đình Phong luôn cưng chiều Đông Lôi.
Lúc ấy, Thần Huống và Đông Đình Phong, mặc dù giao tình không tính rất sâu, nhưng mỗi hẹn gặp mặt nói chuyện phiếm, anh ta đều nhắc tới em gái bảo bổi của mình, tên kia còn cho anh xem hình của cô. Mà trí nhớ của anh chết tiệt rất tốt, tùy tiện cũng nhớ kỹ...
Anh biết cô là một cô gái lương thiện; anh biết cô yêu mến Kiều Sâm; anh biết khi cô cười rộ lên, còn chói mắt hơn Thái Dương...
Thích, là một tâm tình rất đơn giản, chẳng qua luôn bị ẩn giấu.
Đương nhiên, khi đó yêu thích là không có một chút tạp chất, chỉ là một người anh che chở chăm sóc cho em gái mình. Mà chăm sóc này, bị anh giấu vô cùng sâu.
Khi đó, ở trước mặt người ngoài, anh là người nghiêm túc cẩn thận, thiết diện vô tư, anh không tiết lộ cảm xúc của mình, cũng không biểu hiện mình yêu thích.
Sau này cũng không biết từ lúc nào, anh bất ngờ phát hiện, cô trưởng thành!
Sau nụ hôn đó, anh đã có ý nghĩ khác với cô, vật nhỏ mềm nhũn năm nào giờ đã thay đổi, hương vị cũng thay đổi.
Đây quả thật rất xấu hổ.
Bởi vậy, anh luôn kiềm chế tâm tình của mình, lần nữa lảng tránh ý nghĩ không nên có trong lòng.
Chẳng qua cuối cùng, anh vẫn không thể nào kiềm chế được rào cản đó, tùy ý bị lý trí sai khiến, kéo cô gái không nên thuộc về anh vào thế nào của mình.
Anh biết, trong lòng cô rất hoang mang, có chút bối rối với quan hệ này.
Anh biết cô không yêu anh, vẫn không quên được Cố Duy.
Anh biết cô sợ anh.
Anh cái gì cũng biết, nhưng anh muốn để cô trở thành một phần trong cuộc đời mình.
"Anh..."
Anh muốn giải thích trong thế giới tình yêu, ai thổ lộ trước, thì người đó sẽ nhận thua, nhất định sẽ bị ăn không còn một mảnh.
Nhưng anh vẫn muốn thổ lộ.
Đáng tiếc trời không chìu lòng người.
Điện thoại đặt trên bàn lại vang lên lần nữa, đó là tiếng chuông dành riêng cho Cẩn Chi, người này luôn quấy rất như vậy, anh thật bực, đành phải đi trước nghe.
Cẩn Chi hỏi anh: "Có thấy Lôi Lôi không, điện thoại em ấy không gọi được. "
Anh nói: “Đang ở nhà!"
Cẩn Chi thở dài một hơi: "Vậy là tốt rồi! Tôi vẫn gọi không được, mẹ có chút sốt ruột, để cho tôi điện hỏi cậu một chút... Ồh, không đúng nha, không phải cậu đi nước Mông sao?"
"Tạm thời thay đổi kế hoạch nên trở về!"
"Vì em ấy?"
"Ừ!"
"Cũng tốt, nhân cơ hội này, hai vợ chồng giải quyết khúc mặc trong lòng, cũng hơn nửa tháng không thấy mặt rồi, còn cậu bận cũng bận đủ rồi, chuyện khác, có thể chậm lại thì chậm một chút, công việc làm mãi không hết.."
Anh ừ một tiếng. Cẩn Chi lại nói vài chuyện khác với anh.
Vừa nói xong, lại có cuộc gọi đến, công việc không dứt, khi anh nối xong quay đầu nhìn, Đông Lôi đã không ở trong phòng. Hiển nhiên là chờ đến nóng nảy không muốn nghe câu trả lời của anh.
Thiệt là, muốn thời gian yên tĩnh với vợ cũng không được.
Anh nhíu mày, dứt khoát trực tiếp tắt máy, nói gì thì nói,, tối nay nhất định nói rõ ràng mọi chuyện.
Hai tay của anh vuốt ve sống lưng cứng ngắc của cô.
"Ừ"
Giọng nói run rẫy.
"Đừng khẩn trương..."
Anh khẽ hôn môi của cô:
"Nhìn anh!"
Cô nhìn anhh có chút không được tự nhiên.
"Ôm anh!"
Anh yêu cầu.
Cô đành phải lấy tay ôm cổ của anh.
"Hôn anh!"
Môi gần trong gang tấc.
Cô do dự một chút, có chút khó khăn, suy nghĩ một chút, vẫn dán môi lên... nhìn chăm chú vào anh, nhẹ nhàng nhắc lên đã hôn lên môi của anh.
Môi cùng môi giao nhau, ôn nhu và cẩn thận.
Dường như cô cảm nhận được sự dịu dàng từ trong mắt anh, một bàn tay vuốt khuôn mạt cô, từng chút vuốt ve huyệt thái dương, vành tai của cô, giống như đang khích lệ khám phá một lãnh thổ xa lạ.
Cô nhắm mắt lại mang theo ý nghĩ dìm nồi đập thuyền, đơn giản đưa đầu lưỡi ra.
Một nụ cười mừng nhảy vào đáy mắt, anh thích cô chủ động, yên tĩnh hưởng thụ sự chủ động mang lại kích thích giác quan của cô.
Thời gian dần qua, tay của anh cũng thay đổi vị trí, bắt đầu chạy khắp cơ thể của cô, một đường rồi một đường mang theo cảm xúc rung động đè nén trái tim cô.
Cô cố gắng chịu đựng.
Mà anh vẫn thấy chưa đủ kích thích, đưa tay vén váy ngủ của cô lên, bên trong có một bộ nội y, bao lại vẻ đẹp của cô.
Khi anh phóng thích vẻ đẹp của cô, cô ở dưới lòng bàn tay anh, không chỗ nào che đậy, khuôn mặt của cô trắng nõn dưới ánh nắng mặt trời càng rực rỡ.
"Cởi áo ngủ của anh ra..."
Quần áo đã thành vướng víu, cơ thể anh khát vọng được tiếp xúc với cô.
Hai tay Đông Lôi run run, cởi áo ngủ của anh, lộ ra cơ thể cứng rắn.
Khi anh lấy da thịt cứng rắn cọ lên nơi đẫy đà của cô, cô thiếu chút nữa kêu lên:
Một màu trắng đen đối lập, tạo thành sự khác biệt mạnh mẽ kích thích thị giác, cơ thể xinh đẹp mềm mại và cơ thể rắn chắc khỏe mạnh hình thành trạng thái nam trên nữ dưới rất khác biệt.
"Còn có..."
Anh muốn phá vỡ phòng bị cuối cùng trong lòng cô. Đồng thời ý muốn để cô chủ động.
Anh đang dẫn dắt cô thăm dò cơ thể lẫn nhau.
Đây là tân hôn đến nay, bọn họ thân mật nghiên cứu làm lần thứ hai.
Sự khác biệt là, lần đó cô trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, khi đó, cô rất xấu hổ muốn đào hố tự chôn mình.
Còn lúc này, cô vẫn thẹn thùng, khi tay cô được anh dẫn dắt kéo xuống dưới, cuối cùng cũng chân thành đối đãi nhau.
Nụ hôn không ngừng rơi xuống, từ môi, đến cơ thể, một nụ hôn rơi xuống đều lưu lại dấu vết, như muốn đốt cháy lẫn nhau.
Anh đang vận sức chờ phát động, giống như trong một buổi sáng tốt đẹp, thưởng thức lẫn nhau, để hoàn thành đêm tân hôn muộn của họ.
Kết quả, thất bại.
Cô được đưa vào bệnh viện.