Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 83 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Hơn 10 giờ sáng, Đông Đình Phong đang quay về nhà tổ thì nhận được điện thoại của ông nội, vừa mới nhấc máy, ông nội liền tức giận mắng chửi, âm thanh vang lên inh tai nhức óc:



“Tiểu tử mất dạy kia, rốt cuộc cháu lại làm gì mà chọc giận vợ cháu vậy?”



“Cháu đâu có chọc giận cô ta!”



Tối qua là cô nhào tới, như vậy là hắn không tốt sao.



Không đầu không đuôi bị nghe giáo huấn, đúng là oan uổng mà!



“Nếu cháu không chọc giận nó, tại sao nó lại quay về nhắc với ta và chuyện ly hôn?”



Sáng sớm cô đã rời đi, hóa ra là tới chỗ ông nội làm chuyện này...



Người phụ nữ kia lần này ra tay thật tàn độc!”



Cô không sợ khiến ông nội tức giận, cũng không sợ tổn thương Đông Kỳ sao?



Vội vã như vậy là muốn thoát khỏi thân phận Đông phu nhân sao?



Đông Đình Phong híp mắt, suy nghĩ một chút.



Đầu dây bên kia Đông Lục Phúc không nghe thấy gì, lại gào lên:



“Ta cũng đỡ không nổi rồi, nhanh đến mang nó về ngay, là ly hay hợp thì tự cháu quyết định... Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của đứa trẻ đó, ta cũng muốn đồng ý cho hai đứa ly hôn. Tiểu tử thối, ta không biết cháu đang âm thầm làm cái quái quỷ gì. Ta ở đây cảnh cáo cháu một câu, nếu cháu không đối xử tốt với vợ mình, ta sẽ đứng về phía vợ cháu!”



Vừa nói xong, ông lập tức cúp máy, Đông Đình Phong chỉ có thể ngẩn ra cầm điện thoại.



“Làm sao vậy?”



Phía sau người phụ nữ xinh đẹp đó đưa đầu tới, những cuộn tóc bồng bềnh, giống như có hàng ngàn vạn phong tình bắt đầu khởi động. Người phụ nữ này chắc chắn sẽ là nữ thần trong mắt đàn ông, cô biết thể hiện những ưu điểm của mình một cách tinh tế.



“Ai gọi đến mà mặt anh có chút kỳ quái?”



Biểu hiện này cô ta chưa từng thấy trước đây.



“Ông nội!”




Ngay cả nó hận cô, cô cũng phải ly hôn!



Cô suy nghĩ rất lâu, rồi quyết định ra tay từ Đông Lục Phúc.



Sau khi hạ quyết tâm, Ninh Mẫn liếc mắt nhìn Đông Kỳ đang vui đùa với Đông Lục Phúc, đi tới, đứng đó vuốt vuốt mái tóc ngắn, sạch sẽ của Đông Kỳ, trầm tư suy xét thái độ của con trai rồi ôn nhu cười nói:



“Tiểu Kỳ, con ra ngoài chơi đi! Mẹ có chuyện muốn nói với cụ nội!”



Đông Lục Phúc liếc mắt nhìn Ninh Mẫn, mới sáng sớm đã thấy đứa trẻ này trầm tư, tinh thần hốt hoảng, liền gật đầu nói trợ lý giúp:



“Ông Bách, đưa Tiểu Kỳ đi dạo vào vòng đi!”



“Vâng!”



Chú Bách là người thân cận, luôn ở bên Đông Lục Phúc mỉm cười đi tới.



Tiểu Kỳ chớp mắt, ngoan ngoãn đi theo.



Đợi cánh cửa đóng lại, Đông Lục Phúc mới liếc nhìn nha đầu kia: Biểu hiện đã trở nên bình tĩnh, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định, cái này khiến ông hơi lo lắng, nhưng vẫn mỉm cười, dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cô, bắt đầu hỏi:



“Nha đầu kia, cháu thất thần từ trưa đến giờ, muốn gì thì mau nói đi!”



Ninh Mẫn ngồi xuống, nhìn về phía Đông Lục Phúc, một lão đại đã lăn trải mấy chục năm trên thương trường, mọi người đều nói Đông Lục Phúc là kẻ khẩu Phật tâm xà, lúc cười nhạt, cũng có thể hiểu rõ một người, đừng nhìn thấy bình thường ông vui vẻ, dễ gần, nhưng thực tế ông rất rõ, ánh mắt cũng rất sắc bén, chỉ cần nhìn vài cái liền biết được tâm tư của người khác.



“Chuyện của cháu và Tống Minh Hạo, ông đã biết rồi đúng không...”



Cô nhẹ nhàng nhắc đến chuyện xấu hổ đó trước mặt ông nội hắn.



Chuyện này, đối với Hàn Tịnh hay là Đông gia mà nói, đều là chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng để đạt được mục đích của mình, cô phải bắt đầu từ chuyện này, từ sự day dứt của ông đối với Hàn Tịnh.



Đông Lục Phúc lập tức thôi cười, nhíu cặp lông mày bạc trắng, rút một điếu xì gà ra, đưa lên miệng hút một hơi thật sâu.



Điếu xì gà giống như một đoàn tàu hỏa, đi đến đâu xả khói đến đấy.



Hút xì gà thì không thể hút quá nhanh, có quy tắc, mỗi lần chỉ hút một hơi, để xì gà duy trì được lửa, mới có thể phát huy được mùi thơm, mới có thể cảm nhận được tất cả mùi vị của nó. Nhưng Đông Lục Phúc hút nhanh như vậy, hiển nhiên là tâm trạng rất không ổn.