Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 90 :

Ngày đăng: 16:20 19/04/20


Mùa đông năm 2011, thời tiết lạnh hơn một cách dị thường, trong ký ức của Ninh Mẫn, đây là mùa đông lạnh nhất trong vòng 26 năm mà cô từng trải qua, có lẽ không chỉ có thời tiết lạnh, mà cả tâm cũng lạnh. Một loạt các chuyện xấu cứ từng chút, từng chút một thay đổi quỹ đạo sống của cô, cuộc sống bình yên nổi lên những cơn sóng lớn, từng người một, nam có, nữ có cùng lúc xuất hiện làm đảo loạn thế giới của cô. Những người bạn cũ trước đây cũng lần lượt ra đi.



31 tháng 12, thời tiết càng thêm lạnh, nghe nói có một trận tuyết lớn đang đến gần, cả nước đã vào tình trạng đề cao cảnh giác, bởi vì hôm qua miền Bắc đã bắt đầu có tuyết, tuyết rơi rất nhiều, còn trận tuyết lớn ở miền Nam đang từ từ hình thành.



Hai ngày nay, Ninh Mẫn không có gặp Đông Đình Phong, nghe nói An Na làm phẫu thuật ghép tim, nên hiện hắn đang tận tâm bên người tình, ngày ngày ngoại trừ đi làm ra hắn đều quanh quẩn bên cô ta, thỉnh thoảnh sẽ quay về nhà tổ, nhưng hơn quá nửa thời gian đều đến tìm Đông Lục Phúc bàn chuyện, đến khi Ninh Mẫn nhận được tin thì người này đã sớm ngồi lên chiếc Bentley của mình rời khỏi nhà tổ.



Ninh Mẫn muốn nhanh chóng kết thúc hôn nhân của bọn họ, từ khi dọn đến chỗ này, cô đã từ từ lên kế hoạch cho tương lai của mình. Cô rất cần thời gian và không gian để điều chỉnh lại cuộc sống sắp tới của mình. Thậm chí, cô còn suy nghĩ, có nên đi phẫu thuật thẩm mỹ một chút hay không, để cho khuôn mặt này mãi mãi biến mất trong biển người mênh mông.



Cô cần cảm giác an toàn nhưng dứt không được.



Mấy hôm nay, cô đã gọi N cú điện thoại cho một đương sự khác trong cuộc hôn nhân này: Không phải tắt máy thì máy bận, người đàn ông này thật sự quá quá quá bận rồi!



Cũng không biết hắn ta đang bận chuyện chính sự hay là chuyện liên quan đến đàn bà.



Chỉ có một lần là gọi được.



“Đông Đình Phong, anh thật sự rất bận đó!”



“Ta luôn như vậy!” Hắn nhàn nhạt trả lời, vàng thật không sợ lửa.



Cô cũng không muốn cùng hắn nói mấy câu vô nghĩa, nên trực tiếp vào thẳng vấn đề:



“Có rảnh không? Vể nhà tổ một chuyến, hai chúng ta cần bàn chút chuyện...”



“Không rảnh, mấy hôm nay đều rất bận!”



“Đông Đình Phong, ông nội đã chuyển nhượng số cổ phần đó sang cho tôi, thỏa thuận ly hôn tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ, anh chỉ cần đến ký một chữ là xong...”



Vì câu này mà đầu dây bên kia trầm mặc một chút mới hỏi lại:



“Thế nào, cô sốt ruột muốn ly hôn vậy sao?”



“Đúng!”



“Xin lỗi, gần đây ta rất bận, không rảnh để cùng cô chơi trò ly hôn. Chuyện này cứ để đấy đã, đợi khi nào ta rảnh, chúng ta sẽ từ từ nghiên cứu sau!”



“Không được. Tôi không thích dây dưa, nên dứt khoát một chút... Alo...”



“Tút... tút...tút...”



Hắn đã tắt máy trước.



Vì vậy, mà cô lại phải sống chung thêm mấy ngày nữa cùng Đông Đình Phong.



Mấy ngày này, Đông Kỳ cũng không đi học, nó phải dưỡng bệnh, mà nó đã quyết định năm sau nhảy lớp, nên thời gian này có thể không cần đến trường, nó nói:



“Con muốn những ngày này chơi với mẹ!”



Như vậy cô chỉ ở nhà chơi với nó, trong lòng suy nghĩ, đợi sau khi Đông Đình Phong ký vào giấy ly hôn xong, thì cô sẽ nói rõ chuyện này cho Đông Kỳ.



Hôm nay là ngày cuối cùng của một năm, ngày mai là một năm mới lại bắt đầu, nhưng theo âm lịch vẫn còn hơn nửa tháng nữa, thời gian cuối năm, các công nhân đều cố gắng kết thúc công việc, vì vậy hắn rất bận, hầu như không thể đi đâu được.



Hơn nữa, bên ngân hàng Đại Hưng có rất nhiều việc, vì Tổng giám đốc điều hành bị quăng vào tù nên hắn phải lên thay, đích thân tiếp nhận cục diện rối rắm này, sau đó mới từ từ tìm người tin tưởng thay thế.



Trừ lần đó ra, cô còn nghe nói, cứ ba ngày Tống gia lại tìm hắn gây chuyện. Chuyện đó cũng không biết cuối cùng hắn đã làm gì mà giải quyết.



Nhưng hôm nay, hắn nhất định sẽ xuất hiện, bởi vì hôm nay là ngày Thôi Tán vào Đông gia, tất cả mọi người Đông gia đều đến, nhưng e rằng, tứ cô cô của hắn sẽ không đến.



“Tắc... tắc... tắc...”



Tiếng của chiếc đồng hồ quả lắc vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, Ninh Mẫn ngồi tựa vào ghế sô pha, trên tay cầm quyển “Quân Hồn”, ánh mắt chăm chú, say sưa nhưng lại bị tiếng chiếc đồng hồ kéo về thực tại.



Cô liếc mắt nhìn, 4 giờ, cô nên đi tìm Đông Kỳ, đứa trẻ đó ăn xong liền bị ngũ cô cô dắt đi.



Lúc đi xuống lầu, nhìn thấy bóng người đang tiến vào phòng khách, cô lập tức quay đầu muốn đi lên.


Ánh mắt hai người nặng nề đối kháng.



“Được, vậy cậu cứ ở đó mà chống mắt lên nhìn, một năm sau quay lại nhận định, câu nói ngày hôm nay, rốt cuộc ta có tư cách để nói không?”



Lúc nói ra câu này, Đông Đình Phong không có đến nửa phần chột dạ.



Ninh Mẫn nhìn thấy của hắn lúc nói ra câu này có chút buồn bực.



“Ồ, mọi người đều ở đây!”



Lúc Đông Dạng cười tươi nắm tay Đông Kỳ đi tới liền cảm thấy bầu không khí ở đây có chút kì lạ, bà đảo qua một lượt bốn thanh niên nam nữ có quan hệ phức tạp này, vẫn nở nụ cười y như cũ, cố ý không nhìn thấy nước mắt của Đông Lôi, vỗ vỗ vào đầu đứa trẻ, nói:



“Đông Cẩn Chi, tại sao con trai ngươi lại khó chơi như vậy? Aiya, một chút đã hỏi ta chết thôi rồi, mấy tháng không gặp, cái đầu nhỏ này đã cất vào rất nhiều vấn đề, rất khó để trả lời. May là ta không có con có cháu, nếu không ngày ngày đeo bám ta, chắc não ta sẽ to ra, và sớm già mất thôi...”



Ai cũng biết người ngũ cô cô Đông Dạng thương nhất là Đông Kỳ, chỉ cần người phụ nữ xinh đẹp này về nhà tổ, việc đầu tiên bà làm là dắt Đông Kỳ đi chơi. Bà rất thích trẻ con, nhưng đáng tiếc cả đời này bà không thể có được đứa con của chính mình.



Giây phút này, không phải Đông Dạng muốn ồn ào mà bà cố ý muốn xem xét bầu không khí quỷ dị này.



“Cháu chào cô sáu, chú Sâm!”



Đông Kỳ rất lễ phép chào một tiếng sau đó cười híp mắt chạy ra chỗ Ninh Mẫn, rồi quay sang nói với Đông Đình Phong:



“Ba ơi, ông ba vừa nãy có gọi điện cho bà trẻ nói chúng ta lập tức đến đó. Hôm nay nhà mình có khách hả ba?”



“Ừ, có một chú đến.”



Đông Đình Phong đáp một câu, liếc mắt sang nhìn Kiều Sâm và Đông Lôi: “Không còn sớm nữa, cùng đến phòng khách đi! Ta đi mời ông nội...”



“Em không có hứng thú gặp loại người đó! Sau này, trong tiệc đoàn viên, có anh ta thì không có em và mẹ.”



Đông Lôi lau nước mắt, quay đầu rời đi.



Kiều Sâm cũng không đuổi theo, ánh mắt đổ lên người Đông Đình Phong.



Chuyện Thôi Tán là con riêng của Đông gia khiến anh ta kinh ngạc, anh ta thật sự không thể hiểu được người bạn tốt năm xưa, rốt cuộc hắn đang tính toán điều gì mà dung túng cho người như vậy vào Đông gia.



6 năm trước, bọn họ là bạn tốt, đối với người còn lại vô cùng thấu hiểu. Nhưng trải qua 6 năm, anh ta lại không thể hiểu được hắn. Thương trường lắm gian xảo đã biến người đàn ông này trở nên thâm sâu khó đoán.



Đông Đình Phong không nói gì, đi thẳng lên thư phòng tầng 2, sau đó, Ninh Mẫn đuổi theo gọi hắn một tiếng:



“Đợi một chút, Đông Đình Phong, đợi một chút chúng ta có chuyện phải bàn với nhau... Anh hãy dành cho tôi chút thời gian...”



Hắn xoay người, kiên định nhìn, ánh mắt sâu thẳm lóe lên vẻ kỳ dị.



Người phụ nữ này đối với chuyện ly hôn, thật sự rất nhiệt tình, vừa nhìn thấy hắn liền vội vã không chịu buông tha, lập tức muốn giải quyết chuyện này.



Rất tốt, như vậy ta sẽ chơi với cô một chút!



“Được. Ta sẽ không đi, nhất định sẽ về phòng cùng cô nói chuyện, cô thích nói gì ta đều nói cùng cô, đến lúc đó, nhất định sẽ cho cô nói hết... Cái này, cô đã hài lòng chưa?”



Tư thế cúi xuống, có một loại khí thế bức người.



“Vậy một lời đã định!”



Mí mắt cô giật giật mấy cái, mặc dù lúc nói chuyện người này có chút cổ quái nhưng chỉ cần hắn đồng ý thì chuyện tiếp theo sẽ không khó khăn như vậy.



Cô đâu có biết rằng, tâm tư người đàn ông này đang nghĩ gì!

Trong thực tế, Đông Đình Phong định làm một chuyện: Ngửa bài, tối hôm nay hắn sẽ ngửa bài với cô!



Hắn cũng muốn xem xem, đến lúc bị vạch trần thân phận, cô vợ giả mạo này còn có thể náo loạn đòi ly hôn với hắn không?



Hứ, dám ép hắn như vậy thì cô sẽ phải trả một cái giá rất đắt.



Có lẽ, hắn nên cùng cô làm một thỏa thuận khác, nhưng ngày tiếp theo đây, cô phải an phận thủ thường làm Đông phu nhân của hắn, bằng không những ngày sau đó của cô sẽ ngồi trong tù...