Cô Vợ Lạnh Lùng

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Buổi chiều hôm ấy, nó đến trường đón Duy, còn hắn thì đi đến WT bar làm vài li với thằng bạn chí cốt.



8:00 pm tại nhà hắn.



-Hôm nay đi học vui không nhóc. [nó hỏi Duy]



-Vui ạ, mấy bạn gái dễ thương nói chuyện với Duy hoài mà. [Duy nhìn nó cười tít mắt]



-Nhoc đến trường học hay đến trường để nói chuyện với mấy bạn gái nè.



-Thì đến trường để học nhưng cũng để nói chuyện với mấy bạn gái. [Duy ngây ngô trả lời]



-Cái thằng nhóc này, pé tí mà biết chọc mấy bạn gái rồi hen. [nó xoa xoa đầu Duy]



-Anh 2 dạy Duy đấy, 2 nói con gái là đồ chơi của con trai. [Duy nhìn nó ngây thơ]



-"Cái gì con gái là đồ chơi của con trai ư? tên này quá đáng thật, ai chứ mình thì không có đâu, xí" [nó nghĩ thầm]



Nó và Duy đang ngồi ở phòng khách nói chuyện vui vẻ thì nhìn thấy hắn ôm một cô gái bước vào nhà.



-Á........anh 2 về. [Duy vui mừng chạy lại ôm hắn]



-Hì, nay học vui không nhóc. [hắn xoa xoa đầu nó]



-Dạ vui ạk. Mà đây là ai vậy 2. [Duy chỉ cô gái đứng cạnh hắn]



-À đây là....



-chị là selly là bạn gái của anh em đó. [selly vui vẻ nói chuyên với duy]



Hắn, nó ngạc nhiên khi nghe selly tự giời thiệu là bạn gái của hắn. Duy nhìn selly rồi phán một câu.



-Ai chả biết chị là bạn gái, không là bạn gái chắc là bạn trai à. [Duy trề môi nhìn selly]



-Hì, chắc nhóc còn nhỏ không hiểu, ý chị nói chị là người yêu của anh nhóc đấy, mà lỡ đâu mai mốt chị là chị 2 của nhóc lun thì sao. [Selly quơ quơ tay nói huyên thuyên]



-Á, chị 2 á, không dám đâu.



Duy chạy lại chổ nó nắm tay kéo nó lại trước mặt selly rồi nói.



-Đây là chị 2 của Duy nè.



Selly nhìn nó rồi nhìn hắn.



-Cô ta...cô ta là gì của anh vậy? [selly ấm úng hỏi hắn]



-Là vợ tôi đấy. [Hắn phóng qua ôm eo nó nói]



-Vậy anh đưa em về nhà anh làm gì? [selly tức giận nói]



-Thì đưa cô về nhà để cô gặp mặt vợ tôi chứ làm gì.



-Anh...anh...[selly ấp úng không nói hết câu rồi bỏ chạy ra khỏi nhà]



-hahahaha, mắc cười quá. [hắn đứng ôm bụng cười như thằng điên]



-Anh điên à? [nó quan tâm hỏi hắn]



-Không...haha..không..haha...có gì. [hắn cố nhìn cười nói hết câu nhưng không thể]




-Ông về được rồi. [hắn nhận lấy lọ thuốc rồi bước thẳng vào phòng đóng sập cửa lại]



Ông bác sĩ nhìn hắn lắc đầu rồi ra về. Hắn lại ngồi cạnh nó, đưa tay vuốt máy tóc nó rồi đút thuốc cho nó uống. Nhưng đút muỗng nào thì trào ra muỗng đó, hết cách hắn nóc nguyên lọ thuốc rồi bón qua miệng cho nó. Cho nó uống thuốc xong hắn ngồi cạnh nó hơn 1 tiếng mà nó vẫn chưa tỉnh rồi ngủ quên lúc nào chẵng hay.



Sáng sớm những tia nắng hắt qua cửa số chíu lên khuôn mặt làm nó lờ mờ mở mắt tỉnh dậy. Nó đảo mắt nhìn xung quanh rồi chợt dựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt hắn đang ngủ nằm gục lên tay nó, tay hắn vẫn nắm lấy tay nó trong khi ngủ. Nó rút tay ra rồi ngồi dậy cuối xuống sát mặt hắn "đây là chồng mình sao? Lúc hẳn ngủ trông như một thiên thần vậy thật đáng yêu, nếu lúc nào hắn cũng đáng yêu như vậy biết đâu mình sẽ mở lòng với hắn chút chút " [nó nghĩ thầm rồi lấy tay dúi dúi trước mặt hắn]



-Tôi biết tôi đẹp trai, cô klhông cần phải nhìn ghê vậy đâu. [Hắn nháy mắt với nó]



-Ai...ai...thèm nhìn tên bệnh hoạn như anh. [nó ấp úng quay chổ khác để dấu cái mặt đỏ của mình]



-Ờ...thì bệnh hoạn vậy đó, bệnh hoạn vậy mà có người ngồi nhìn suốt. [hắn nói giọng trêu trọc nó]



-Bệnh hoạn, không nói chuyện với anh nữa. [nó phi thẳng vào phòng tắm làm vệ sinh xong rồi chợt nhận ra bộ đồ đang mặc không giống bộ đồ hôm qua của nó, nó chạy ra nắm lấy cổ áo của chồng mình rồi hỏi một cách "nhỏ nhẹ"



-Ai...ai...thay đồ cho tôi hả???



-Ai biết đâu. [hắn gỡ tay nó ra rồi nói 1 cách dững dưng]



-Anh là cái đồ...cái đồ....



-Đồ gì???



-Đồ cơ hội, anh chết đi. [nó vơ lấy cái gối đập thẳng vào mặt Quân]



Quân chạy nó rượt, vợ chồng nó có màng rượt đuổi buổi sáng trong phòng. Đang chạy chân sau giẩm lên chân trước Quân mất đà ngã nhào xuống giường, nó cũng mất đà ngã theo hắn thế là vợ chồng nó có thêm 1 cảnh rất ư là lãng mạn. Hắn nằm dưới, nó nằm trên, môi chạm môi, nó mở mắt căng hết cở nhìn hắn 1s....5s...10s....5p rồi nó liền ngồi dậy lấp liếm sang chuyện khác cho đỡ ngượng.



-Anh...anh...không định....đi làm sao. [nó lấy tay chùi môi]



-Không, hôm nay tôi với cô khỏi đi làm. Mà cô sợ lây bệnh hay sao mà chùi mún rách miệng ra vậy? [hắn nhìn nó cười mỉa mai]



-Duy dậy chưa. [nó lãng sang chuyện khác]



-Đi học rồi. [Quân nhìn nó trả lời lạnh lùng]



-Ờ...ờ vậy...vậy tui đi xuống trước đây.



Nó đứng dậy thì bị Quân kéo lại, mất đà té nhào vào lòng hắn, nó vùng ra, cọ quậy nhưng hắn càng siết chặt nó hơn.



-Ôi, ấm quá. [nó nói]



-Thật không? [Quân ngạc nhiên khi lần đầu tiên cô vợ của mình nói thế]



Nó biết mình nói hố nên đành sửa lại, đeo lại mặt nạ lạnh lùng có sẵn của mình.



-Không, mà tôi đã bảo là đừng vào người tôi rồi cơ mà. [nó đấy Quân ra một cách không thương tiếc rồi quát]



-Tạo sao cô lại như vậy? [Quân nhìn xoáy vào đôi mắt màu đen long lanh của nó]



-Sao là sao?



-Tôi biết em không phải là người lạnh lùng mà. Tại sao em nói chuyện với mọi người vui vẻ nhưng sao nói chuyện với tôi em lại như vậy? Có phải em ghét tôi lắm không? [Quân ghì chặt đôi vai bé nhỏ của cô vợ mình]



-Sao anh lắm chuyện thế. Đúng đấy, tôi rất ghét anh, từ đầu tôi đã không muốn lấy anh rồi, chỉ vì tôi muốn mẹ tôi vui nên mới chập nhận lấy anh thôi. Tôi rất ghét những tên lăng nhăng như anh, có vợ rôi mà còn dẫn bồ về nhà ngủ mà còn ngủ trên giường anh ngủ cùng vợ anh nữa chứ. Có khi nào anh xem tôi là vợ không, anh nói đi. [nó tuôn 1 tràng vào mặt chồng ko chút đắn đo]



-Em thật sự ghét tôi sao?



-Đúng vậy.