Cô Vợ Lạnh Lùng

Chương 7 :

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


-Ê cái con tác giả kia??? Mi kêu ai là dê hả???



-Dạ...dạ em nói phong long mà. Bộ anh là dê sao mà lên tiếng.



-Mi có tin ta không cho người viết truyện nữa không hả???



-Vậy anh có tin tui không để vợ chồng ông hạnh phúc không hả???



-Hic...hic...thui ta nhịn người vì việc lớn vậy



-hahahahahaha



---------------------------------------



Hắn hoàn tất xong công việc rồi trèo lên giường, hắn nhìn gương mặt của vợ hắn khi ngủ, gương mặt như một thiên thần, hắn hôn nhẹ lên trán nó, gối đầu nó lên tay hắn, đặt tay nó lên ngực hắn. Hắn nhìn nó mỉm cười rồi nhắm mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ ngàn thu ý nhằm một giấc ngủ đầy bình yên.



Sáng sớm vợ chồng nó đã đến công ty đễ chuẫn bị cho buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới.



-Thưa sếp mọi việc đã chuẩn bị xong.



-Ừ.



Nó đứng ra phát ngôn và cho ra mắt sản phẩm mới, nó giới thiệu sơ lược về sản phẩm.



Sau buổi họp báo vợ chồng tụi nó có 3 tuần nghỉ để sang Mỹ thăm bama 2 đứa nó. Mọi chuyện đã định sẵn và chuẫn bị sẵng sàng ra sân bay nhưng người tính không bằng trời tính.



Sáng hôm đó, vợ chồng nó và nhóc Duy chuẫn bị lên xe ra sân bay nhưng đột nhiên nó ngất xĩu nên phải hoảng chuyến bay lại. Nó được đưa đến bệnh viện và bác sĩ đã chuẫn đoán được bệnh tình của nó là do làm việc quá sức nên bị kiệt sức. Nó phải nằm lại bệnh viện đến sáng mới được xuất viện. Nó ở trong bệnh viện đợi chồng đến đón nhưng đợi mãi vẩn không thấy nên nó tự mình về nhà.



-Tiểu thư mới về. [dì Hoa trong bếp chạy ra đỡ nó]



-Dạ.



-Dì Hoa anh Nam có nhà không dì?



-À....à....[dì Hoa ấp úng]



-Có chuyện gì sao? Dì nói con biết đi. [nó lo lắng nhìn dì Hoa]



-Có cô gì đó đến tìm thiếu gia, cô đó lên phòng thiếu gia mấy giờ liền rồi mà vẫn chưa xuống. [dì Hoa cuối mặt xuống nói lí nhí như không muốn để nó nghe]



Nó chạy thẵng lên phòng, mở cửa phòng ra thì 1 cảnh tượng đối với nó rất ư là khủng khiếp. Một người đàn ông, người đàn ông đó chính là chồng của nó và một người con gái chính là Lyly đang ôm nhau trên giường, trên người chẵng có gì che thân ngoại trừ tấm chăn đang quấn quanh 2 người đó.



Biết được sự có mặt của người lạ, 2 người đó nhìn nó như một sinh vật lạ trên trời rơi xuống.



Lấy lại bình tĩnh nó tiến đến 2 người đang quấn lấy nhau trên giường. Nó đưa tay tát thẵng vào mặt Lyly, một cái tát như muốn xẹt lửa, năm ngón tay in hẳn lên mặt lyly, làm mặt cô ta sưng vù lên.



-CÔ-BIẾN-RA-KHỎI-PHÒNG-TÔI. [nó gằn lên từng tiếng trong tiếng nấc].



Lyly leo xuống giường nhặt quần áo mặc vào người rồi đi ra khỏi phòng mà không quên hôn tạm biệt chồng nó. Lyly nhìn nó cười đểu. Lyly đi khỏi giờ trong phòng chỉ còn nó và chồng nó.



Nó đứng nhìn anh một hồi thật lâu rồi cuối xuống nhặt quần áo quăng thẳng vào người anh.



-Mặc vào ngay đi.



Hắn mặc quần áo vào rồi nhìn nó như muốn nói gì đó nhưng không nói được. Nó nhìn anh đầy khinh bỉ rồi đi lại tủ quần áo lấy vali ra và quăng đồ mình vào đó (các bác biết nó định làm gì rồi nhỉ).



-Chúng ta ly hôn đi. [nó vừa thu dọn đồ vừa nói]



-Anh xin lỗi, nhưng anh làm vậy cũng chỉ bảo vệ em thôi.



-Bảo vệ tôi ư? Bảo vệ tôi mà lên giường với gái à. Bảo vệ tôi mà để tôi chờ ở bệnh viện sao. Bảo vệ tôi mà ngủ với gái ngay trên chiếc giường tân hôn của tôi và anh sao??? [nước mắt nó bắt đầu tuôn rơi ]



-Anh xin lỗi! Thật lòng anh làm vậy cũng chỉ bảo vệ em, anh không muốn cô ta làm hại em, em hiểu không?



-Thôi, đủ rồi.



Nó đưa ánh mắt câm hận nhìn anh lần cuối rồi xách vali ra khỏi nhà. Hắn cố nếu giữ nó lại nhưng lòng nó đã quyết, anh biết có làm gì đi nữa thì nó vẫn ra đi. Anh đứng nhìn bòng nhỏ bé của vợ mình khuất sau cánh cửa mà lòng đau nhói, tim như muốn vỡ tung ra.



-Tại sao em không tin anh chứ???
-Mà ba sống ở đâu một mình sao?[hắn nhìn xung quanh rồi hỏi]



-Đúng vậy, ta thích nơi này, nơi này thật yên bình phải không?



-Vâng.



-Có phải mẹ con nhận nuôi một thằng nhóc không?



-Sao ba biết? [hắn ngạc nhiên hỏi]



-Ba cái gì mà chẵng biết.



-Ta có chuyện cần hỏi con. [ông nghiêm mặt nhìn hắn]



-Có chuyện gì ạ?



-Con có yêu vợ con không?



-Vậy mà ba nói cái gì ba cũng biết.



-Tất nhiên mà yêu rồi ạ. Nhưng tiếc là….[mắt nhìn về xa xăm]



-Vậy con có muốn trở về bên vợ con không?



-Ba…ba…nói sao…con…con có thể….trở về sao.



-Ừm.



-Tất nhiên là muốn rồi ạ.



-Nếu con trở về dương gian thì vợ con phải chết. Con có muốn về không?



-Sao….sao….



-Không!



-Không hối hận đấy chứ.



-Không bao giờ.



-Thà con chết còn hơn nhìn cô ấy chết.



-Được. Vậy mới đúng là con trai ta.



-Chúng ta đi nào.



-Đi đâu ba.



-Đi theo ta rồi sẽ biết.



Nam và ba hắn đi đến một cánh cửa, cánh cửa màu trắng, xung quanh cũng toàn là màu trắng, ba hắn ngừng lại nhìn hắn mỉm cười.



-Con đi đi.



-Đi đâu? [hắn ngạc nhiên hỏi]



-Hãy về với vợ con đi.



-Nếu con về mà cô ấy chết thì con không về.



-Con về đi, con dâu ta sẽ không chết đâu.



-Thật không ba.



-Thật.



Ông ấy đẩy hắn vào cánh cửa màu trắng, ông nhìn hắn cười rồi quay lưng đi.