Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí

Chương 110 : Ngoại truyện Nam Liệt và Hàn Mạc 2

Ngày đăng: 18:47 19/04/20


Trên tay cầm thùng y tế, Du Trinh Trinh bước đi chững chạc đến bên cạnh Hàn Mạc.



Cặp mắt cô chợt hiện lên nỗi khó tin, khi cô nhìn thấy vết thương trên vai của Hàn Mạc.



Du Trinh Trinh đặt thùng y tế xuống, cô vội vàng mở nắp thùng ra, tay cô chụp lấy ống kim tiêm nói với giọng lo lắng.



"Sao lại bị thương nặng đến như vậy?."



Nam Liệt không trả lời, ánh mắt phập phồng lo lắng của anh không hề rời khỏi người của Hàn Mạc.



Du Trinh Trinh một tay vén chăn trên người của Hàn Mạc xuống, tay còn lại cô cầm cái khăn lau sạch máu trên vết thương, để chuẩn bị tiêm thuốc tê cho Hàn Mạc.



Tiêm thuốc xong Du Trinh Trinh lấy một con dao mổ, vô cùng sắc bén cô nhìn Nam Liệt.



"Liệt, anh lấy khăn đặt ngay miệng của Hàn gia."



Nam Liệt lập tức cầm lấy một cái khăn trắng anh cuộn tròn nó lại, Nam Liệt nhẹ nhàng tách miệng của Hàn Mạc ra, anh đặt cái khăn trắng giữa hàm răng của cô.



Nam Liệt nhìn Du Trinh Trinh gật đầu, ý bảo cô có thể bất đầu tiến hành tiểu phẫu lấy đầu đạn ra.



Du Trinh Trinh cầm bông xơ được thấm nước khử trùng, cô lau vòng quanh vết thương của Hàn Mạc.



Du Trinh Trinh đặt bông xơ sang một bên, cô cầm dao mổ ấn xuống làn da trắng nõn trên vai của Hàn Mạc.



Tay Du Trinh Trinh dùng sức ấn mạnh hơn, trán của Hàn Mạc toát mồ hôi hột cô cau mày cắn chặt cái khăn trong miệng của mình vì đau.



Cho dù Du Trinh Trinh đã tiêm thuốc tê, nhưng Hàn Mạc vẫn cảm thấy đau khi con dao mổ ấn sâu vào da thịt của cô.



Nam Liệt đau lòng anh nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Hàn Mạc, cặp mắt thâm thuý nhìn vào những giọt máu đỏ không ngừng chảy ra từ vết cắt trên vai cô, cảm giác đau đớn còn hơn cả chính mình bị thương.



Không bao lâu Du Trinh Trinh đã thành công lấy ra đầu đạn.



Cô cầm kim lưu loát khâu lại vết thương dài 10cm của Hàn Mạc, sau khi khâu xong Du Trinh Trinh nhìn Nam Liệt nói.



"Liệt, tôi đã khâu và băng bó lại vết thương cho Hàn gia.



Mỗi ngày anh nhớ phải thay băng mới."



Ánh mắt xót xa của Nam Liệt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tái nhợt của Hàn Mạc, đột nhiên giọng nói trầm của Nam Liệt vang lên, làm Du Trinh Trinh và cả Việt Vũ đều kinh ngạc trong lòng.




Em xin lỗi."



Ánh mắt sâu thẳm của Nam Liệt tỏa sáng theo lời nói nhỏ nhẹ của Hàn Mạc, anh nghi ngờ xoay người lại nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.



Trong lòng anh thầm nghĩ, có phải người vừa nói ra lời này chính là Mạc Mạc của anh, một Mạc Mạc vô cùng kiêu ngạo không bao giờ nhận sai.



Hàn Mạc nhìn nét mặt ngẩn ngơ của Nam Liệt, môi cô bất giác công lên thành một nụ cười quyến rũ.



Cô vươn tay cầm lấy bàn tay của Nam Liệt kéo anh đến gần mình.



Hàn Mạc liền khom tới đặt lên môi của Nam Liệt một nụ hôn cuồng nhiệt.



Trong lúc này Nam Cường từ ngoài cửa nắm tay Lưu Xuyên chập chững đi vào phòng.



Khuôn mặt mũm mĩm của Nam Cường, nhìn Nam Liệt và Hàn Mạc kêu lên.



"Pa.........pa........



Pa...........pa.........."



Tiếng gọi dễ thương của Nam Cường làm Nam Liệt và Hàn Mạc bất giác chuyển tầm mắt của mình nhìn vào cậu bé trắng trẻo mập mạp.



Nam Liệt nhìn thấy con trai cưng của mình, anh tươi cười đứng lên bước tới bế Nam Cường lên.



Nam Liệt đặt lên má bầu của Nam Cường một nụ hôn yêu thương, anh bế con lại ngồi bên cạnh của Hàn Mạc.



Hàn Mạc vươn tay muốn bế con, nhưng bị Nam Liệt chặn lại.



"Em đang bị thương, không nên dùng sức bế con."



Nam Liệt nói xong, anh đặt Nam Cường ngồi lên giường bên cạnh Hàn Mạc.



Nam Liệt và Hàn Mạc dùng ánh mắt thâm tình nhìn nhau, rồi hai người hạnh phúc nhìn con trai của mình.



Lưu Xuyên đứng cung kinh bên cạnh, cô bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh nắng đã bao trùm cả căn phòng.



Đúng như câu "qua cơn mưa trời lại sáng".