Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí
Chương 48 : Tìm kiếm
Ngày đăng: 18:46 19/04/20
Sau khi Gia Duyên nghe được tiếng bước chân của tên gọi là đại ca đi càng lúc càng xa.
Cô cau mày nheo cặp mắt sắc sảo của mình lại, nhìn hai tên canh chừng nói với giọng đầy nguy hiểm.
“Các người đã ăn gan hùm mật gấu, mới dám đụng vào tôi.”
Gia Duyên nghe được đối thoại của bọn họ, trong lòng cô tức giận vô cùng.
Đường đường là đệ nhất thiên kim tiểu thư của Tần gia, mà chỉ đáng giá $500,000 đô la.
Một tên bắt cóc nhìn thấy vẻ đẹp của Gia Duyên, hắn kiềm lòng không đậu, hắn bước tới dùng bàn tay dơ bẩn của mình sờ lên vai của cô miệng thì không ngừng nuốt nước bọt.
Cho dù cô đã từng trãi qua rất nhiều tình huống nguy kịch tượng tựa, nhưng Gia Duyên ghét nhất là người khác đụng vào người của mình, cô quát lên trong cơn phẫn nộ.
“Tránh ra...... Không được đụng vào người của tôi.
Tránh ra............”
Trong lời nói của Gia Duyên chỉ có sự tức giận, không hề có nỗi lo lắng hay hoảng sợ.
Gia Duyên dùng hết sức lực của mình lùi về phía sau, chân cô không ngừng đạp loạn xạ không cho hắn tiến đến gần cô.
Nghe được tiếng thét vang vội cả bầu trời của Gia Duyên, lòng của Tràn Hạo cảm giác đau như dao cắt.
Mỗi một chữ cô thốt lên như lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim chan chứa tình thương của anh.
Tràn Hạo bất giác vò nát điếu cigar trong tay của mình.
Tràn Hạo lo lắng muốn phát điên lên, anh đứng dậy vội vả bước ra ngoài.
“Phi Dạ, Bạch Tử Long dẫn một đám thuộc hạ đi theo Hạo ngay.”
Nam Liệt ra lệnh cho hai người, anh biết tâm trạng hiện tại của Tràn Hạo nếu Tràn Hạo mà đến trễ không cứu được Gia Duyên anh tin chắc Tràn Hạo sẽ phát cuồng.
Tràn Hạo lòng như lửa đốt, anh bực bội ngồi vào chiếc xe Ferrari màu vàng của mình, phóng đi thật nhanh như con mãnh long hùng hồn về hướng đỉnh núi.
Tên bắt cóc đứng bên cạnh nhìn đồng bọn của mình nói.
Họ phải chờ nhận được tiền trước, đến lúc đó muốn làm gì mà chẳng được.
Trong lúc này một người áo đen đang ẩn núp trong góc khuất trên trần nhà, cô ấy không có hành động gì chỉ lặng lẽ quan sát tình hình của Gia Duyên để đảm bảo sự an toàn của cô.
Tràn Hạo như điên phóng xe khắp nơi trên đỉnh núi để tìm Gia Duyên, đột nhiên tiếng nói nghiêm nghị của Nam Liệt vang lên trong điện thoại.
“Hạo, Lãnh Tuấn đã xác thực được vị trí của Gia Duyên.
Đã nhập vào hệ thống GPS của cậu.”
Tràn Hạo không nói gì anh nhấn ga thật nhanh phóng như mũi tên, theo hướng dẫn của bản đồ trong xe.
Dù con đường có gập ghềnh hay nguy hiểm đến đâu Tràn Hạo cũng không e ngại, điều duy nhất trong đầu của anh chính là sự an toàn của Gia Duyên.
Phi Dạ và Bạch Tử Long chạy phía sau xe của Tràn Hạo, nhìn thấy anh lái xe một cách điên cuồng nguy hiểm không lo ngại đến tính mạng của mình, trong lòng họ lo lắng vô cùng.
Một người thường ngày trầm tỉnh không bao giờ biểu lộ tâm tư của mình ra ngoài, vậy mà bây giờ chỉ vì một người phụ nữ mà không thể khống chế được bản thân, kể cả tính mạng cũng không màng tới.
“Chủ nhân, tôi sợ Tràn Thiếu sẽ xảy ra chuyện.”
Bạch Tử Long lo âu nói vào máy bộ đàm, Nam Liệt nghe Bạch Tử Long nói vậy anh ngồi dựa lưng vào ghế sofa lên tiếng.
“Các người làm mọi cách phải tới nơi trước Hạo.”
“Dạ.”
Bạch Tử Long tuân lệnh, anh nhìn vào địa điểm nơi bắt giữ Gia Duyên.
“Phi Dạ, tôi sẽ đi đường tắt cậu phải bám theo Tràn Thiếu không được chậm trễ.”
Nói xong Bạch Tử Long đánh tay lái xe của mình quẹo phải chạy theo con đường nhỏ.