Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 100 : Hân hạnh nói với anh

Ngày đăng: 14:01 19/04/20


Khi chia tay với Mạc Thiện Ny, đã là gần 10 giờ đêm. Nhưng trong lòng Dương Thần vẫn không thể nào quên được việc xảy ra sáng sớm ngày hôm nay. Sau khi vào cục cảnh sát, thật may là Lâm Nhược Khê tìm đến luật sư Trương mới có thể yên tâm đi ra. Đã muộn lắm rồi mà còn chưa đi cảm ơn người ta,nói rõ sự tình. Thật sự không thể nào nói ra, thậm chí biết rằng Lâm Nhược Khê không muốn nghe. Nhưng cảm thấy vẫn nên gặp mặt.



Sau khi lấy xe, Dương Thần một mình lái xe tới bệnh viện.



Khi sắp tới cửa phòng bệnh của Lâm Nhược Khêbước chân Dương Thần có chút do dự. Bởi vì hắn phát hiện có hai nam nhân đang đứng trước cửa phòng bệnh. Dựa vào trực giác của mình Dương Thần có thể dễ dàng đoán ra là ai. Đối phương xuất thân là quân nhân, từ tư thế đứng đến ánh mắt đều toát lên khí chất của một người quân nhân ưu tú.



Là ai ở trong phòng bệnh? Lại còn có cả bảo vệ là quân nhân đứng ở ngoài cửa?



Trong lòng có vài phần bất an, Dương Thần không tránh đi, mà còn bước nhanh tới cửa.



- Đứng lại!



Một nam nhân đứng trước cửa giơ tay ra ngăn Dương Thần lại,nói:



- Không được vào!



Dương Thần cười mà nói rằng:



- Hai vị, tôi chỉ là đi thăm người bệnh, đâu cần khó khăn như thế, tôi có quen với người nằm trong đó, các người không tin, cứ mở cửa, gặp mặt rồi sẽ biết ngay thôi.



Hai người nam nhân vẫn là bộ mặt như thế,không dài dòng mà nói rằng:



- Nói là không được vào thì không được vào.



- Nếu tôi cứ muốn vào?



Dương Thần không còn tươi cười, sắc mặt lạnh xuống.



Trong mắt người đàn ông kia có một tia tức giận,cười lạnh một tiếng:



- Vậy thì cút ra xa một chút!



Nói xong, người đàn ông lấy một tay đẩy Dương Thần ra.



- Cút cái đầu các ngươi à!



Dương Thần tức giận. Một tay nắm lấy tay người đàn ông kia, dùng sức mạnh khiến lão ta ngã xuống đập vào tường hành lang phía đối diện.



Người đàn ông còn lại nhìn thấy Dương Thần ra tay, liền rút một con dao đón đầu bổ xuống dưới.



Dương Thần cũng không thèm nhìn tới, thật nhanh nhấc đầu gối giống như một cái dùi huých thật mạnh vào bụng tên kia.



Nam nhân kia nằm ôm bụng quằn quại trên đất.


- Mày…Mày nói gì..Mày và nó?”



- Nếu không ông nghĩ vì sao tôi lại lấy anh ta?



Lâm Nhược Khê cười vui vẻ mà hỏi lại.



Dương Thần đứng bên có chút lúng túng. Cười ngây ngô sờ lên mũi. Nữ nhân này cũng thật là…Ngay trước mặt ông nội mà lại nói chuyện này, thật xấu hổ, chẳng trách sắc mặt ông ấy lại khó coi như vậy.



Người khác không thể cười nổi, không chỉ Lâm Chí Quốc, mà ngay cả người mặc áo xám đứng bên cũng lộ ra vẻ khiếp sợ. Rất lâu sau mới có thể trấn tĩnh lại.



Lâm Chí Quốc yên lặng nhìn Lâm Nhược Khê, không muốn nói thêm điều gì nữa. Ngẩng đầu nhìn Dương Thần với ánh mắt thù hận,nói:



- Ông không thể ngờ rằng sự việc lại thành ra nông nỗi này, nhưng, Dương Thần, tôi hi vọng cậu sẽ không làm việc có lỗi với Nhược Khê..nếu không, tôi quyết không tha cho cậu.



Cuối cùng cũng nói được một câu tử tế với mình.Dương Thần có chút khổ não.



- Việc này…phải xem cô ấy có muốn sống tốt với tôi không đã.



- Thiết luật của Lâm gia, bất kể nam hay nữ. Cả đời chỉ được lấy một người. Ngươi phải đối tốt với Nhược Khê



Lâm Chí Quốc nói chắc như đinh đóng cột.



“Hả?”



Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê đang trầm mặc không nói. Đột nhiên có chút giật mình. Nguyên nhân vì sao mà nữ nhân này lại cùng mình kết hôn. Xem ra những kiểu hợp đồng hôn nhân như thế cũng chỉ là cái cớ bên ngoài, nguyên nhân chính là không muốn thừa nhận bản thân là người nhà họ Lâm. Nhưng trên thực tế, từ sâu trong tâm can thì lại làn như thế…việc này cũng quá mâu thuẫn.



Trong lòng Dương Thần rối như tơ vò,bên cạnh mình không chỉ đơn thuần là một nữ nhân,nói mập mờ:



- Đó là quy định nhà các người, chẳng liên quan gì tới tôi cả.



Lâm Chí Quốc ánh mắt sáng quắc nói:



- Đừng tưởng có mấy ngón võ, mà cho rằng ta không có cách nào để dạy dỗ ngươi, nếu ngươi dám để Nhược Khê chịu tổn thương, ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi.



Trên giường Lâm nhược khê lạnh lùng liếc Dương Thần một cái:



- Dương Thần, đừng nói nữa, bảo ông ta đi đi…



- Không cần giục, ông sẽ đi ngay..



Lâm Chí Quốc lại nhìn Dương Thần với ánh mắt đầy ẩn ý, rồi cùng với người mặc áo xám rời khỏi phòng bệnh. Hai người đàn ông bị đánh ngã cũng theo đi, không dám ở lại dù chỉ một khắc..



Chỉ còn lại hai người ở trong phòng, ánh mắt họ nhìn nhau, không khí lúc này có chút gượng gạo…