Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1002 : Chứng giám cho sự trung thành

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Phương Trung Bình lúc này nhìn thấy Nhạc Vĩ Binh lại trực tiếp đối đầu với Dương Thần như vậy, vội vàng tiến lên phía trước khuyên can.



- Lão Nhạc, đừng nói nữa.



- Sao nào, anh cảm thấy tôi sẽ sợ hắn?



Nhạc Vĩ Binh sầm mặt nói.



- Không phải ý đó.



- Vậy thì đừng nhiều lời với tôi nữa.



Lúc này Phương Trung Bình không nhịn được nữa đẩy Nhạc Vĩ Binh về đằng sau, vẻ mặt khẩn trương nói:



- Đừng có làm to chuyện, đây là Dương Thần.



- Tôi không cần biết Dương Thần nào hết, Vương Thần…Đợi đã…Anh…Anh nói gì?



Nhạc Vĩ Binh lúc nãy còn nổi trận lôi đình bỗng có chút hạ hỏa nói:



- Anh …Anh gọi hắn là gì…Dương.



- Dương Thần.



Phương Trung Bình buồn bực cười nói:



- Lúc nãy chẳng phải anh nói muốn gặp hắn sao, bây giờ người ở trước mặt anh rồi đấy, sao nào, anh còn muốn đối nghịch với hắn?



Nhạc Vĩ Binh lúc này cứ như đang mơ hồ vậy, nhất thời khó lòng mà thích ứng được, ông ta không thể nào ngờ được rằng cái tên trẻ tuổi đang cười một cách vô liêm sỉ ngay trước mặt lại chính là Dương Thần- con cháu mà nhà họ Dương ở Yến Kinh mới tìm lại được.



A Nhạc và Nhạc Tử Bằng đều đang không hiểu nhìn hai người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Dương Thần ánh mắt có chút nghi hoặc, hỏi:



- Bí thư Phương, sao ông lại ở đây.



Phương Trung Bình lúc này mới quay người lại, chỉnh đốn trang phục, cười nói:



- Tôi đến đây là xin nghỉ phép cho Đường Đường, đây là hiệu trưởng Nhạc Vĩ Binh, bạn chiến đấu năm xưa khi tôi còn đi bộ đội, cũng là bạn cũ, tiện thể đến đây ôn lại chuyện cũ.
Nhưng bây giờ bố tôi đã qua đời, địa vị của Nhạc gia của chúng tôi ở khu Giang Nam này cũng giảm đi đáng kể, tôi không thể để gia tộc ngày một đi xuống như thế này được, cho nên...Tôi cần có sự ủng hộ của cậu.



Dương Thần nheo mắt:



- Không phải ông muốn quay trở lại Yến Kinh đấy chứ.



- Cũng không phải nhất thiết về Yến Kinh, nhưng tôi hi vọng, Dương gia ủng hộ Nhạc gia chúng tôi phục hưng, khiến tôi có thể trở về đỉnh cao như bố tôi trước kia, để cho con cháu tôi không phải lo lắng sau này.



Nhạc Vĩ Binh cười tự tin nói.



Dương Thần nhìn ông ta một lát:



- Đỉnh cao của bố ông? Ông muốn làm thiếu tướng? Nắm binh quyền?



- Lẽ nào không thể.



- Ông đùa kiểu gì vậy.



Dương Thần cười to:



- Tuy rằng tôi không có hứng thú đi quản việc Dương gia, càng không có hứng thú với việc quản quân sự, nhưng dựa vào đạo đức của ông và con trai ông, quân đội giao vào tay các người há chẳng phải có tội với dân chúng sao?



Nhạc Vĩ Binh lắc đầu:



- Dương thiếu gia, anh đừng có lý tưởng hóa vậy, anh cho rằng mấy tên tướng lĩnh quân sự bây giờ tốt đẹp lắm hay sao? Nhạc Vĩ Binh ta quả thực có làm một số chuyện không ra gì, nhưng ít nhất là tôi cũng dựa vào thực lực của mình mà có địa vị ngày hôm nay.



Huống hồ, theo như tôi được biết, Dương Phá Quân tư lệnh của khu Giang Nam bây giờ cũng không còn tại chức, Dương gia muốn nắm trong tay quân khu Giang Nam thì bắt buộc phải đặt gia tộc tâm phúc của mình vào đó, Nhạc gia chúng tôi nhiều thế hệ đã vì Dương gia phục vụ, cho nên lòng trung thành có thể chứng giám.



Ánh mắt Dương Thần dần dần cô đọng trở lại:



- Tôi vốn đã không muốn nghe tiếp, nếu như ông muốn nói chỉ có như thế thôi, vậy thì tôi nghĩ, ông hãy tự cuốn gói mà cút đi, cái vị trí hiệu trưởng này nên giành cho hiền tài.



Nhạc Vĩ Binh cũng không lấy làm không vui, cười bí hiểm nói:



- Dương thiếu gia, bố tôi trước lúc lâm chung, có nói cho tôi, nguyên nhân chủ yếu mà Nhạc gia chúng tôi phải rời khỏi Yến Kinh, anh có thể nghe rồi sau đó hãy quyết định.



Nói xong, Nhạc Vĩ Binh bước đến nói thầm thì bên tai Dương Thần rì rầm vài câu.