Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1008 : Em không nhận ra Anh

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Lãnh đạm kiểu này, không phải là không nhận ra mình, cũng không giống như trước kia, giữa hai người tâm đầu ý hợp, ánh mắt ôn nhu chan chứa tình cảm.



Dường như... những lời mình nói với cô ấy giống như nước chảy mây trôi, không đọng lại chút gì hết!



Trong lòng Dương Thần lo lắng, đây rõ ràng là một biểu hiện không bình thường, mới có mấy ngày không gặp, sao lại có thể cảm thấy thay đổi nhiều như vậy được?



Nhìn kỹ lại, lập tức thấy sâu trong mắt Sắc Vi, có vài phần trống rỗng khác với bình thường...



Giống như, trông đầu cô, đột nhiên xuất hiện một khoảng không.



- Sắc Vi bảo bối, em sao vậy?



Dương Thần tiến lên phía trước nắm lấy hai tay của cô, khẽ hỏi.



Sắc Vi có chút thờ ơ, thản nhiên nói:



- Anh đến rồi.



Giống như hỏi, lại giống như là đang thuật lại.



Dương Thần không khỏi cảm thấy căng thẳng lo lắng, chuyện này còn khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi hơn là bị thương...



- Sao em lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, em còn nhớ anh chứ?



Sắc Vi lắc đầu



- Em nhận ra, Anh là Dương Thần.



Trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.



Dương Thần trong lòng run rẩy, lập tức quay đầu lại, nhìn chắm vào Yên Vũ đang cách đó không xa.



- Đáng chết...ngươi đã làm gì cô ấy!?



Yên Vũ vừa cẩn thận đề phòng, vừa nói:



-Cái này không liên quan gì đến tôi, cô gái này thiên tư tuyệt luân, là kỳ tài trăm năm khó gặp, ngộ tính cực tốt, đến Yên Vũ Am tu hành, tôi cũng chỉ có ý tôt, nhận cô ấy làm đệ tử chân truyền.



- Ngươi luôn miệng nói là người đàn ông của cô ấy, vì sao để cho cô ấy đến chỗ ta tu hành mấy ngày, đến bây giờ mới đến tìm?



- Hiện giờ cô đã vứt bỏ được tình yêu, chuyên tâm tu hành, bái ta làm thầy, đối với việc tu hành chỉ có lợi không hề có hại!




Thực ra Dương Thần đoán cũng không sai, Yên Vũ thực ra chỉ là dùng một tấm Độn Địa phù thuộc tính thổ, chỉ là thần phù này vốn là do thượng cổ tu sĩ truyền lại, rất là quý hiếm, nếu không phải do ả có bối cảnh đặc thù, vừa hay có tấm phù này, thì đã khó trốn được kiếp nạn này rồi.



Dương Thần triệt hồi biển lửa trên núi, toàn bộ Yên Vũ Am đã bị thiêu rụi mất bảy phần, những nữ đệ tử được Yên Vũ thu nhận, đa phần đã chạy xuống núi, cho nên cũng không có ai bị thương.



Nhanh chóng phi thân đến bên cạnh Sắc Vi, Dương Thần nắm lấy một cánh tay Sắc Vi, nhing thấy biểu tình ngơ ngác của cô, Dương Thần tự trách mình.



- Sắc Vi bảo bối, để anh xem, mụ ni cô đấy dùng thủ đoạn gì với em.



Dương Thần vừa nói xong, bắt đầu vận khời thần thức thăm dò tình trạng trong cơ thể Sắc Vi, còn về bản thân Sắc Vi, có chút mơ màng nhìn Dương Thần.



- Dương Thần, em rất khỏe, Sư Phụ của em đâu?



- Mụ ta không phải sư phụ của em.



Dương Thần khàn khàn nói.



Sắc Vi gãi gãi đầu, có chút buồn bực.



Dương Thần chuyên tâm xem kỹ từng kinh mạch của Sắc Vi, vừa rồi cũng không chú ý, bây giờ cẩn thận kiểm tra, Dương Thần không khỏi giật mình bật dậy.



- Cái này...Sắc Vi bảo bối, tu vi nội công của em sao đột nhiên tăng nhanh như vậy!?



Khó trách Dương Thần phải ngạc nhiên như vậy, bởi vì chỉ có mấy ngày không gặp, chân khí trong đan điền của Sắc Vi, không ngờ đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên



Chân khí thâm hậu như vậy, giống như cô đã luyện nội công hai mươi mấy năm.



- Nội công?



Sắc Vi có chút mê hoặc



- Không biết, ngày nào em cũng luyện công mà.



Dương Thần hít một ngụm lãnh khí.



Cho dù pháp môn mà Sắc Vi tu luyện là do mình tập trung đạo pháp trăm nhà mà sáng tạo ra, nhưng cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn tu vi nội công lại tiến bộ nhanh như vậy, hơn nữa còn trong tình trạng không có sự hỗ trợ của đan dược!



Chỉ có khả năng duy nhất-----chính là đề thăng” Cảnh giới”



Lần trước, Sắc Vi nói hình như lĩnh ngộ được cái gì, nhưng không thể trong nhất thời hiểu rõ được, chẳng lẽ chỉ dựa vào dấu vết nhỏ lúc đó, tạo thành thành quả hôm nay!