Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1021 : Ông già về hưu

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Một đám người già của nhà họ Dương, vẻ mặt xấu hổ, xụi lơ ngồi trên ghế của mình, có vẻ cô đơn vô cùng.



Dương Phá Quân ngơ ngác ngồi trên ghế, môi run rẩy, không kìm được vì kích động vừa hối hận.



- Phá Quân à.



Dương Công Minh mỉm cười nhìn đứa con trai độc nhất, nói:



- Con bây giờ cũng đã biết nỗi đau trong lòng bố lúc Dương Thần bị người ta mắng là con hoang!



Con khinh thường Dương Thần, nhưng Dương Thần ít nhất cũng là cốt nhục của con, mà ta thậm chí cũng không phải con đẻ của bố ta!



Năm đó bố ta có thể dốc lòng đem một đứa trẻ không hề có chút liên quan nào về nuôi nấng, con lại đến cốt nhục của mình cũng không dám nhận, con cũng biết điều này khiến ta thất vọng nhiều như thế nào không!?



- Bố, con…



- Ta biết, con cảm thấy con là vì lấy đại cục làm trọng, điều này cũng có khuyết điểm của ta trước đây. Nhưng năm đó ta là vì cả nhà họ Dương, vì cục diện chính trị ổn định của Hoa Hạ!



Con lại vì một ghế ủy viên thường vụ, không muốn thừa nhận thân phận của Dương Thần, sự khác biệt trong đó này con không thể phủ nhận.



Sắc mặt Dương Phá Quân ảm đạm, im lặng cúi đầu rất lâu, giống như tháo khúc mắc nào đó, than thở nói:



- Bố, con biết sai rồi.



Quách Tuyết Hoa ở bên cạnh lau nước mắt, nhìn người chồng rốt cuộc chịu thua trong sự đả kích và kích thích không ngừng, có vẻ rất hả giận.



Lúc này, Ninh Quang Diệu im lặng hồi lâu lên tiếng.



- Dương Công, tình cảm cha con sâu sắc của ông và lão nguyên soái, rất rõ đại nghĩa, chúng tôi đều thấy trong mắt, ghi trong lòng.



Nhưng, cục diện hiện nay, cũng không phải là đám người chúng tôi khâm phục chân tình của nhà họ Dương, thì phần vinh quang này có thể tiếp tục.



Cả nước hiện nay, báo chí toàn thế giới, dân chúng, đều đang nhìn Yến Kinh chúng ta, nhìn vào sự thay đổi của nhà họ Dương.



Ngài đã xác nhận không phải con cháu nhà họ Dương, thế thì trong mắt nhân dân Hoa Hạ, nhà họ Dương đã không còn đáng tin nữa rồi…



Nhất thời, không khí trong phòng lại trở lên căng thẳng, không ít cán bộ và tướng lĩnh cũng yên lặng gật đầu, bọn họ cũng cho là đúng.




- Vâng thưa lão gia.



Yến Tam Nương nghe thấy thì vui mừng, cười mỉm gật đầu đi làm việc.



Mọi người coi như thấy rõ rồi, ông cháu nhà họ Dương này căn bản chưa từng căng thẳng, chính là đang xem kịch ở đây!



Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần ở đó nói linh tinh, vừa bực mình vừa buồn cười, vấn đề nghiêm túc như vậy, bị Dương Thần nói thì sắp biến thành diễn hài kịch rồi.



Dương Thần tiếp tục nói:



- Tôi cũng biết, mấy ông cũng không dễ dàng, cùng người nước ngoài đánh nhau không phải chết người sao, người chết tóm lại là không tốt, tuy người chết không phải con trai nhà mấy ông, nhưng kéo dài thì kéo dài, kéo dài lâu rồi đương nhiên mọi người dần quên đi.



Nhưng tôi buồn bực, chuyện như vậy các ông đều có thể kéo dài hết rồi, sao gặp phải chuyện nhà họ Dương, các ông liền gấp gáp muốn đưa ra kết quả vậy?



Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng không dám liên tiếng.



Cuối cùng, vẫn là Ninh Quang Diệu cau mày nói:



- Dương Thần, vậy cậu nói, chuyện này nên giải thích thế nào?



Dương Thần ngáp một cái.



- Lại một chuyện đơn giản, ăn ngay nói thật, tình huống như nào thì giải thích như thế.



- Cái gì!?



Một gã cán bộ thất thanh nói:



- Cái này nào có được!? Nếu để cho bên ngoài xác nhận, thế thì chắc chắn càng nhiều người gây rối!



Dương Thần liếc mắt.



- Thì cái thứ mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được các ông, nghe ông lão kể chuyện cũ, đều sững sờ ở đấy, nếu đoạn quá khứ này công khai, dân chúng chắc chắn càng chịu phục.



Mọi người im lặng, Dương Thần nói như vậy, ra vẻ cũng có đạo lý, sự tích hai đời của nhà họ Dương, thực sự là khuyến khích lòng người, nhưng bị gọi là đám “Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được”, sắc mặt cả đám người không tốt lắm…