Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1025 : Ba câu nói

Ngày đăng: 14:12 19/04/20


Lập tức không khí có chút lạnh.



Lâm Nhược Khê bỗng nhiên ý thức được cái gì, trong mắt có một tia đau lòng nhìn về phía Dương Thần.



Dương Thần cúi đầu đột nhiên cười nói:



- Tôi cũng muốn cho mọi người xem, nhưng thật ra tôi không có.



Đường Tâm cũng nhận ra chính mình đã hoi việc không nên, ngơ ngác nhìn Lý Độn, hơi xấu hổ.



- Lão Dương, anh đừng để bụng, Tâm Nhi không biết quá khứ của anh.



Lý Độn lúc này đã nghiêm chỉnh lại, thành khẩn nói.



Dương Thần khoát tay áo:



- Tôi không trách cô ấy, với logic của người bình thường, dù thế nào cũng phải có ảnh chụp làm kỷ niệm, tôi cũng vừa vặn nhớ tới, tôi thật là đặc biệt mà.



Lúc nhỏ rời Dương gia, lại mơ hồ vào ZERO, từ nhỏ lớn lên trong cảnh người ăn thịt người… chụp ảnh lưu niệm? Cho dù trong mơ cũng chưa từng nghĩ đến.



Một bàn tay mềm mại, nhẵn nhụi, trắng nõn từ phía dưới, nhẹ nhàng âu yếm trên đùi Dương Thần.



Dương Thần quay đi, nhìn thấy Lâm Nhược Khê đang dịu dàng nhìn mình.



- Đừng lo, anh không yếu ớt như vậy đâu.



Dương Thần trấn an cô một câu, nhưng trong lòng lại thấy khổ sở.



Trải qua một lúc trầm tĩnh như vậy, bốn người cũng không muốn nói chuyện thêm, nhìn sắc trời, bèn lên đường rời khỏi đó.



Dương Thần lái xe đưa hai vợ chồng Lý Độn về Lý gia xong, mới cùng Lâm Nhược Khê trở về Dương gia.



Dọc đường đi, Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần im lặng lái xe, thấp giọng nói:



- Trong lòng không vui?



Dương Thần cũng không phủ nhận, gật gật đầu:



- Chắc chắn phải có chút không vui, nhưng cũng không có gì lớn, em biết tính anh mà.



Lâm Nhược Khê im lặng, muốn khiến Dương Thần tâm tình đỡ một chút, lại không nói được, khiến cô cũng không chịu nổi.



Về đến nhà, Dương Công Minh cũng đã nằm ngủ, đám người hầu thấy hai người trở về, cũng không dám quấy rầy, toàn bộ Dương phủ vô cùng yên tĩnh.



Lúc về phòng, dường như thời tiết trở lạnh, cổ họng hơi khó chịu, Lâm Nhược Khê ho khan hai tiếng rất nhỏ.



Dương Thần nghe thấy thế, cởi áo khoác phủ lên người Lâm Nhược Khê, lại nắm tay cô, cẩn thận dò xét tình hình sức khỏe.



Lâm Nhược Khê biết Dương Thần đang kiểm tra cô, cười nhợt nhạt nói:



- Không có gì đâu, em ho khan một chút thôi, em đã rèn luyện lâu rồi, lại luyện pháp môn anh dạy, không đến nỗi nói cảm là bị cảm đâu.




- Em cũng không biết, đột nhiên lại hâm mộ cuộc sống bình thường, tuy rằng rất bình thường, nhưng không cần lo lắng, không cần suy nghĩ nhiều.



Dương Thần giơ tay nhéo nhéo má Lâm Nhược Khê.



- Cô bé ngốc, cuộc sống như vậy, chắc hai ngày là em ngán đó.



- Làm sao như vậy được, rất ấm áp mà.



Lâm Nhược Khê không tin nói.



Dương Thần cười nói:



- Nếu chúng ta là vợ chồng bình thường, anh đoán càng về sau, một ngày chúng ta nói ba câu là đủ…



- Ba câu nói?



- Ừ.



Dương Thần gật đầu.



- Ba câu nào?



Dương Thần nói:



- Về đến nhà, anh nói “ăn cơm thôi”, rồi hỏi một chút “các con thế nào”, cuối cùng nói “ngủ đi”, sau đó là một ngày trôi qua rồi.



Lâm Nhược Khê không kìm nổi bật cười, lườm Dương Thần một cái:



- Không khoa trương như vậy chứ.



- Chỉ là ví dụ thôi, dù sao cuộc sống mỗi ngày cũng đều lặp lại.



Lâm Nhược Khê mấp máy môi, cười nói:



- Nếu thật là như vậy, chắc chắn em cũng sẽ trả lời ba câu: “Nhanh ăn cơm đi”, “con ngủ rồi”, “mau ngủ đi”.



Dương Thần cũng mỉm cười, mặc dù là nói đùa, nhưng lại có chút châm chọc.



Lúc Dương Thần định ôm Lâm Nhược Khê vào phòng ngủ, đột nhiên thần thức cảm ứng được từ xa truyền đến động tĩnh!



Dương Thần cau mày, ngẩng đầu nhìn xa xôi phía nam chân trời.



Lâm Nhược Khê cũng phát hiện Dương Thần có phần kỳ lạ, tò mò hỏi:



- Ông xã, anh sao vậy?



Dương Thần cười lạnh nói:



- Đêm hôm khuya khoắt, xem ra không thanh tĩnh được rồi, có hai “khách quý” đêm nay lại đến tìm anh… Dù sao, có lẽ anh sắp có cái gì hay ho rồi…