Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 103 : Ta nói ngươi không phải
Ngày đăng: 14:01 19/04/20
Sắc Vi nhắm mắt lại, cô buông xuôi tất cả, tuy đối diện với người đàn ông mình yêu thương nhất, nhưng cô vẫn thuộc tuýp người truyền thống.
Lúc này, tấm vải màu trắng quấn quanh phần ngực và bụng của Sắc Vi. Mùi thuốc Bắc từ kia lan ra xen lẫn hương thơm mê hoặc trên cơ thể Sắc Vi.
Dương Thần nheo mắt lại, hắn lấy cây kéo nhỏ trong ngăn tủ phía đầu giường rồi cắt dần từng mảnh vải, những mảnh bị cắt dần dần rớt xuống giường, da thịt Sắc Vi dần lộ ra.
- Ông xã, anh đang làm cái gì vậy?
Sắc Vi cảm thấy lạ thường khi thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, cô hay hỏi.
Dương Thần cũng không trả lời, hắn tự mình cắt rời toàn bộ mảnh vải đang quấn chặt, cẩn thận gỡ xuống. Vết thương do đạn bắn bên trong người Sắc Vi lộ ra.
Tuy có chút đau đớn, nhưng Sắc Vi cũng không để ý nhiều, cô chỉ thấy vệt máu lờ mờ trên vết thương thật là khó coi đã bị Dương Thần phát hiện ra. Cô buồn bã nhìn Dương Thần, lo Dương Thần sẽ không thích, dù sao cũng chẳng ai muốn thân thể người con gái của mình có khiếm khuyết.
Thực tế, việc mình bị thương cũng không quan trọng lắm với Sắc Vi, nhưng nếu vết thương này để lại sẹo ở bụng mình, thì đối với một cô gái trẻ được trời ban cho thân thể mỹ miều, thích làm đẹp mà nói quả thật là chuyện rất để khó chấp nhận.
Dương Thần thấy vệt đỏ trước mắt, nhìn Sắc Vi thương tiếc, hắn an ủi:
- Đừng lo lắng, anh cũng không phải là kẻ sợ máu, trong mắt anh vết thương cũng giống như huân chương của người lính, anh chỉ có thích chứ không ghét.
- Nhưng em không thích.
Sắc Vi lí nhí đáp.
Dương Thần cười, đột nhiên giơ chiếc kéo đang cầm trên tay hướng về chiếc tay còn lại cắt vào ngón trỏ.
Hắn không chút do dự, cắt sâu vào da, máu từ ngón trỏ tuôn ra, chảy đến vết thương của Sắc Vi…
Sắc Vi thấy chỗ vết thương của mình có chất lỏng lành lạnh, nghi hoặc quay đầu nhìn, đôi mắt đẹp buồn xa xăm lập tức tràn đầy kinh hãi.
- Ông xã, anh…
- Đừng nói gì cả, không được nhúc nhích dù có nhìn thấy gì, cảm thấy thế nào, cũng không được nhúc nhích.
Dương Thần nghiêm nghị nói với Sắc Vi.
Sắc Vi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thần, cũng không dám nói nhiều, căng mắt nhìn dòng máu của Dương Thần chảy không ngừng lên vết thương của mình.
- Ông xã, anh cũng ra trước đi, em phải tắm.
- Anh sẽ canh chừng cho em.
Dương Thần nghiêm nghị nói.
Mặt Sắc Vi trắng bệch, với dáng vẻ của Dương Thần cô đành miễn cưỡng nghe theo.
Dương Thần thấy không được nếm thêm vị ngọt ngào nào nữa đành vỗ vào người rồi ra khỏi phòng ngủ đi tới đại sảnh khách sạn.
Vừa ra tới đại sảnh, hắn thấy mùi rượu nồng nặc đến ngột thở, lúc này có không ít người ngồi ở đó, mỗi bên ít nhất hai mươi, ba mươi người, mặt đen xì, vẻ mặt hiểm độc cười nói liên miên.
Tiểu Triệu đứng đợi vài nhân vật trẻ tuổi quan trọng trong hội Hồng Kinh, hội Hồng Kinh tuy thành lập chưa lâu, thế lực phát triển nhanh chóng nhưng đại đa số đều là những người trẻ tuổi tạo dựng, nên đụng độ với hội Tây Minh cho thấy dũng mãnh có thừa, nhưng lại thiếu kinh nghiệm.
Mặt khác người hội Tây Minh do bố Sắc Vi – Tư Đồ Minh Trạch cầm đầu dẫn người tới.
Các nét trên gương mặt của Tư Đồ Minh Trạch và Sắc Vi gần như không giống hai bố con, nhưng tướng mạo thì giống nhau, ông mặc chiếc áo sơ mi trắng hiệu Givenchy, tay đeo chiếc đồng hồ Rolex màu bạc, trông ông giống như cán bộ trung niên ở thành thị chứ không có khí chất giống bố già của một tổ chức xã hội đen.
Lúc này, Tư Đồ Minh Trạch ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sô pha màu đen, tay ông cầm tách trà, thản nhiên nhấm nháp.
Bên cạnh Tư Đồ Minh Trạch cũng có vài tên bố già ngồi xung quanh, Dương Thần có đôi chút ngạc nhiên là Trương Hổ cũng đang ở cạnh Tư Đồ Minh Trạch, nhìn thấy Dương Thần đi ra, anh ta cũng không có chút phản ứng gì cả, dường như hoàn toàn không quen biết.
Bọn đàn em hai phe đều tỏ ra diễu võ giương oai, còn mấy tên bố già hội Tây Minh lại ung dung thì thầm trò chuyện với nhau như không có chuyện gì đang diễn ra, có thể thấy rõ lớp lãnh đạo của Tây Minh rất dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, so với hội Hồng Kinh còn trẻ người non dạ thì chênh lệch rất lớn.
Trước đây Dương Thần chỉ nhìn thấy Tư Đồ Minh Trạch qua ảnh, nhưng lần đầu gặp nhạc phụ, tiếc là Sắc Vi lại đối đầu với ông, với cương vị con rể cũng có đôi chút khó xử.
- Tiểu Triệu! Còn ngồi thần ra đấy làm gì, lại đây, lại đây pha cho tôi một ly cocktail.
Dương Thần nhìn về phía Tiểu Triệu vẫy tay ra hiệu. Dương Thần không muốn giống cung cách nực cười của đám người kia, giờ ngồi uống ly rượu đợi Sắc Vi ra là hay nhất.
Tiểu Triệu tuy cảm thấy có chút xấu hổ trong tình cảnh này, nhưng Dương Thần ra lệnh thì không thể không đi, lập tức rời khỏi chỗ ngồi đi pha rượu cho Dương Thần.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người đang trong tình trạng căng thẳng đều đưa mắt nhìn Dương Thần một cách lạ lùng.
Trong tên bố già trong hội Tây Minh có một lão miệng ngậm tẩu thuốc, nhíu mắt nhìn gã thanh niên có gương mặt gầy gầy, dường như trẻ nhất trong đám, tay lão cầm tẩu chỉ vào Dương Thần, cười hỏi:
- Mày, thằng oắt, có phải là tên tiện nhân công tử bột?